Nhiệm vụ   vô cùng nguy hiểm,  khi  xuyên qua trong lòng cô như  một tảng đá đè, bây giờ  về trong  gian, cô mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cục bản  cũng   cảm giác an .
“Chúc mừng cô   thành nhiệm vụ. Phong Bách Hợp vui lòng chúc phúc cho cô, cô   tặng một điểm ở phần nào?” Lý Duyên Tỷ vẫn mang bộ dạng lạnh lùng, nhiệm vụ   bởi vì nguyên nhân từng  pháp thuật của Phong Lệ Dương công kích hai ,  thời gian sống cũng  dài, hơn nữa     bởi vì nguyên nhân độ nguy hiểm cao của nhiệm vụ  , lúc cô trở   gian, vậy mà  xuất hiện cảm giác vô cùng xúc động, trái tim theo bản năng buông lỏng.
“  thêm ở phần tinh thần.” Một lát , Bách Hợp từ từ bình tĩnh , đối với cô mà , trong nhiệm vụ dù cô  sức mạnh mạnh mẽ, nhưng cô vẫn   cảm giác an , bây giờ thấy Lý Duyên Tỷ, cả  cô mới thả lỏng, bản  cô  chú ý đến điểm .
Lý Duyên Tỷ rủ mĩ mắt, khẽ gật đầu một cái, khuôn mặt trắng  xuất hiện cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến    dám khinh nhờn.
Giới tính: nữ (  thể  đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 67 (max: 100 điểm)
Dung mạo: 69 (max: 100 điểm)
Thể lực: 63 (max: 100 điểm)
Vũ lực: 34 (max: 100 điểm)
Tinh thần: 29 (max: 100 điểm)
Danh vọng: 19 (max: 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực.
Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-236-bach-ma-hoang-tu-1.html.]
Mị lực: 37 (max: 100 điểm)
Sưu tầm: tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của Thánh Nữ, trái tim của Thiên Sứ, hứa hẹn của Long Vương, quyến rũ của Hồ ly.
So sánh với các nhiệm vụ khác, trị  thuộc tính của nhiệm vụ   đều đạt mức tối đa, Bách Hợp nghĩ đến lời  lúc nãy của Lý Duyên Tỷ, Phong Bách Hợp sẵn lòng dùng cái giá của linh hồn để chúc phúc . Đối với sự tăng lên của thuộc tính bản , trong lòng cô hiểu rõ là bởi vì nhiệm vụ khó khăn. Vốn sự báo đáp của cô   vô cùng phong phú, thêm sự trả giá của Phong Bách Hợp nên thuộc tính của cô mới tăng nhiều như , ngoại trừ sự quyến rũ, hình như các thuộc tính còn  đều tăng ít nhất hai điểm.
“Phong Bách Hợp cô …”
“Cô    ơn cô  báo thù cho  trai của cô , sự trừng phạt của cô đối với kẻ xuyên  từ dị giới đến khiến cô  cảm thấy tâm nguyện   thành, cũng  cảm ơn cô.” Lý Duyên Tỷ giải thích hai câu, Bách Hợp khẽ gật đầu. Trong  gian nhất thời thực sự  yên tĩnh.
“Cô…”
“  nhiệm vụ tiếp theo,   ?” Lý Duyên Tỷ  mở miệng, Bách Hợp  đưa  yêu cầu  nhiệm vụ tiếp theo, Lý Duyên Tỷ cau mày,  Bách Hợp một cái, mấp máy môi, ánh mắt lộ  vẻ phức tạp, một lúc lâu  mới khẽ gật đầu.
Trong  gian, bóng dáng Bách Hợp dần biến mất , trong  gian yên tĩnh   ai, Lý Duyên Tỷ khẽ thở dài.
Sau khi Bách Hợp tỉnh  một  nữa là trong một gian phòng  tối tăm, yết hầu cô giống như    nhét đầy bột,  khô  chát vô cùng đau đớn, cô  tỉnh dậy, ho một tiếng,    duỗi tay ôm cô  trong ngực, một vật lạnh kề bên môi cô, nước ngọt chảy  trong miệng cô, mặc dù  lạnh nhưng  khiến cô  nhịn   đưa tay  cầm cốc uống.
“Chậm một chút, sặc bây giờ.” Tiếng một  đàn ông lạnh lùng vang bên tai cô, trong giọng  hình như mang theo chút ghét bỏ, nhưng động tác  vô cùng dịu dàng cẩn thận, uống nửa cốc nước, tinh thần Bách Hợp  hơn, mở mắt  liền thấy  mặt là lồng n.g.ự.c của một  đàn ông mặc áo sơ mi tơ tằm màu xanh sẫm, dường như hơn nửa  cô dựa trong n.g.ự.c  ,  lộ rõ vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
“Đường Ân?” Bách Hợp vô ý thức mở miệng, lúc  đầu vô cùng đau,  lẽ là do  thể    cảm, lúc cô mở miệng  chuyện còn  âm mũi, nũng nịu, ngay cả bản  Bách Hợp  thấy cũng chịu  ,  say mê.
Người đàn ông  chắc là  cô  hết sức quen thuộc, bởi vì cơ thể cô   hề  chút bài xích nào tới gần trong n.g.ự.c của  , ngược   chút  thiết và   rời xa, bởi vì cô còn  tiếp nhận  ký ức, hai tay cô vô ý thức đặt ở eo  đàn ông  mặt.
Người đàn ông Bách Hợp gọi là Đường Ân, cả  cứng đờ vì hành động như  của cô, vô ý thức  duỗi tay  ôm cô, cánh tay   giơ lên một nửa, nhưng   nghĩ tới điều gì,   dừng ở giữa  trung, một lúc lâu   khẽ:
“Ôn Bách Hợp, em   giở trò gì?  sẽ giúp em gọi điện cho Viễn Tề,  xin em, đừng  loạn nữa  ?” Trong giọng  của    chút mỏi mệt, bàn tay lạnh như băng chạm  cánh tay Bách Hợp, giống như là  bỏ tay cô , nhưng cuối cùng  thể nhẫn tâm, cứ dừng  như .
Bách Hợp vẫn hỗn loạn, chắc là nguyên chủ  cảm, hơn nữa bệnh  nhẹ, cô cảm giác   đút thuốc cho cô, thi thoảng khi cô mở mắt , có thể thấy chủ nhân của đôi mắt to xinh  mắt dùng ánh mắt  u buồn   chút mỉa mai  chằm chằm  cô, khiến trong lòng cô xuất hiện cảm giác đau đớn  thể nào hiểu nổi.