Buổi chiều Đường Ân gọi điện thoại, hai   xuống  lầu, đây là khu dân cư cao cấp, chủ đầu tư xây khu  thành một vườn hoa lớn, bên trong trừ tòa nhà  thể ở, vài biệt thự, chính là mấy tòa nhà cao tầng nhỏ mà thôi, trồng cây như vậy rất tốt,  cách giữa các tòa nhà cũng xa, hình như  bảy tám phút mới có thể thấy một tòa nhà, vô cùng yên tĩnh, đương nhiên giá cả cũng  rẻ, Bách Hợp và Đường Ân  dạo trong vườn hoa, lúc ánh mặt trời tháng chín chiếu    cô,  bên cạnh nắm lấy tay cô,  thanh niên tuấn tú  chăm chú  cô  hề nháy mắt khóe miệng mang ý  như  như , cảnh tượng kỳ lạ  khiến Bách Hợp  cảm giác  và Đường Ân  là cặp vợ chồng già.
Mấy ngày nghỉ ngơi trôi qua  nhanh, từ  khi Ôn Bách Hợp  bệnh hằng ngày Đường Ân đều qua,  đó sáng tối đều đến thăm cô. Sau ba ngày nghỉ chính là cuối tuần, vốn Ôn Bách Hợp  thương vì tình cảm, là do Lưu Viễn Tề lúc đầu  quan tâm cô,  khi  bệnh  uống thuốc, vốn dĩ hi vọng dùng phương pháp  khiến Lưu Viễn Tề tới thăm , kết quả Lưu Viễn Tề  tới, ngược  khiến   bệnh nặng một trận, cuối cùng nghỉ ngơi hơn nửa năm mới hết.
Lần  Bách Hợp đương nhiên   khả năng ngu như nguyên chủ như , cô  nghĩ nhiều, uống thuốc đúng giờ, hơn nữa Đường Ân chăm sóc cô  cẩn thận, lúc đầu là cảm nhẹ, mới vài ngày đương nhiên   hơn lúc .
Sáng sớm thứ hai Bách Hợp còn  rời giường, Đường Ân  mang bữa sáng trong nhà chuẩn  tới, bởi vì nguyên nhân cơ thể  quá yếu, Bách Hợp xuyên qua mấy ngày  định thử tìm cảm giác tinh thần đều  chậm, theo việc tăng cao của giá trị vũ lực, theo lý mà  cô luyện võ công  dễ dàng hơn, nhưng   luyện    lắm, Bách Hợp định  khi  thành nhiệm vụ   trở   gian sẽ hỏi Lý Duyên Tỷ.
Đêm qua cô lăn qua lăn  đến nửa đêm, bây giờ mệt đến mức mí mắt  mở  , mãi đến khi bên cạnh giống như    xuống, thứ gì đó ấm ấp cổ nàng ẩm ướt di chuyển giữa n.g.ự.c cô, nặng trịch khiến cô  khó thở, lúc  Bách Hợp mới mở mắt , liếc  thấy Đường Ân ép nửa     cô, mặt chôn ở  n.g.ự.c cô, nút áo ngủ   cởi  mấy cái, giữa n.g.ự.c ẩm ướt,  thở của  lướt qua chỗ đó, khiến   nhịn   cả  rã rời.
“Anh đang  gì .” Bách Hợp  đỏ mặt, đẩy đầu  , Đường Ân  đeo kính dường như bớt  vẻ điềm đạm, trông sắc sảo và u ám hơn, khóe mắt chân mày  đều mang theo vẻ tàn bạo, thoạt   giống như một thanh niên  mới trờn hai mươi ba tuổi, ngược  giống Đại tướng tay nắm quyền thế từng trải, mắt   tia máu, trông  sắc bén dọa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-238-1.html.]
“Nên dậy thôi.” Anh điềm nhiên như   việc gì  dậy, áo sơ mi vốn thẳng tắp lúc    mở nút, nét mặt khôi phục sự bình tĩnh lúc ,  lấy kính mắt  ném ở bên cạnh đeo lên, khôi phục bộ dạng hào hoa phong nhã  đó.
Giống như    xảy  việc gì cả, Bách Hợp theo bản năng đưa tay  nắm vạt áo của ,  cảm thấy  như  giống như  chút chuyện bé xé  to, cô mím môi, lỗ tai bất giác đỏ lên, Đường Ân cầm bữa sáng để ở bên cạnh : “Nhanh  rửa mặt đánh răng,   mang bữa sáng  đến.”
Trong ánh mắt sắc bén giống như thợ săn của , Bách Hợp nắm chặt quần áo chật vật chạy về phía phòng tắm, cảm giác của Đường Ân cho cô  kỳ lạ, nhất là việc giống như , lúc Bách Hợp mở to mắt đối diện với Đường Ân, suýt nữa cho rằng  sẽ    nuốt  trong bụng, tuy vẻ hung ác trong mắt   chỉ thoảng qua mà thôi, nhưng cô  thấy rõ.
Bất kể như thế nào, xem     khóa phòng . Cô rửa mặt xong  , Đường Ân  tìm giúp cô áo lót và váy liền áo hôm nay  mặc, thời tiết tháng chín còn  lạnh lắm, mặc váy liền áo như  thêm áo len nữa  duyên dáng  thoái mãi. Thứ  nhắc đến đương nhiên là cháo dưỡng sinh, vị  quen khiến Bách Hợp ngẩn , trong lòng bất giác xuất hiện sự mờ mịt, động tác trong tay dần ngừng , thanh niên tuấn tú đang định cầm lược chải đầu giúp cô dừng một lúc, khóe miệng lộ  ý   nhỏ: “Làm  ? Ăn  hết ?”
Cháo Đường Ân mang đến  nhiều, thực sự Bách Hợp ăn  hết, hơn nữa, trải qua nhiều nhiệm vụ, cho dù cô là   tâm địa sắt đá, lúc  cũng  khỏi  chút xúc cảnh sinh tình, cháo ngon đột nhiên cũng  hấp dẫn  cô nữa, Bách Hợp lắc đầu, Đường Ân  xổm xuống  mặt cô, mở miệng : “Đút  ăn.”
Bách Hợp ngẩn ngơ, cảm giác càng ngày càng quen thuộc khiến cô cảm thấy bất an, Đường Ân thấy cô   động tác gì, tự cầm tay cô, từng thìa từng thìa cháo ăn xong, trong miệng nuốt cháo, nhưng đôi mắt   chằm chằm  cô, giống như thứ  ăn   cháo, mà là cô, cả  Bách Hợp cứng đờ,    khi ăn cháo xong đặt bát cháo  trển tủ đầu giường,   thêm gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm.