Bách Hợp  nghĩ tới  mà Đường Ân sẽ ăn cơm cùng với , Đường Ân trong nội dung câu chuyện và trong trí nhớ là   bao giờ ăn cơm cùng với Ôn Bách Hợp ngoại trừ ở nhà họ Đường,  nay Đường Ân chỉ  cơm cho Ôn Bách Hợp, nhiều nhất là  xem cô  ăn xong,  đó thu dọn bát đũa  rời , theo Ôn Bách Hợp nghĩ đây là biểu hiện Đường Ân  thích , chỉ là  tình huống cô   thích Đường Ân, kiểu yêu  khó tránh khỏi sẽ  lúc khiến cô  cảm thấy là một gánh nặng, là vướng víu, nếu   vì   lúc cô  bất lực, Đường Ân luôn bên cạnh cô , giúp đỡ cô , trở thành  tàn phế vì cô , chỉ sợ sự áy náy của cô  sẽ  khắc sâu như .
Hai  ăn cơm xong, Bách Hợp cảm thấy cả  đều thoải mái, cơn đau đầu lúc  cũng giảm  bởi vì ăn no, Đường Ân đưa cốc nước ấm  tay cô, chuẩn  thuốc đưa cho cô: “Buổi tối  sẽ tới nữa, thuốc  uống ở đặt ở chiếc tủ nhỏ trong phòng khách.” Đường Ân đưa tay chỉ thùng đựng đồ đặt  bàn nhỏ cạnh sô pha, khẽ : “Nếu như  thoải mái, xin trường nghỉ thêm hai ngày nữa?” Đường Ân nghiêng nửa , dường như nửa   sắp chạm   Bách Hợp, phía  là sô pha, Bách Hợp    chen  lui  trong góc, nhưng  tránh   thở của   ở  nơi,   như  vội vàng gật đầu, vốn định đẩy    một chút, nhưng thấy vẻ lãnh đạm như  như   mặt  , giống như   ý gì khác, đành  thu tay .
“Há mồm.” Anh  duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm cốc nước của Bách Hợp,  hiệu cô bỏ thuốc trong miệng, lúc   bưng nước đút cho cô, động tác vô cùng  mật, nhưng vẻ mặt  lãnh đạm, giống như  hề  sự mập mờ, tay Bách Hợp  nắm trong lòng bàn tay  . Thuốc bất giác  uống xong. Động tác đút nước của   vẫn  dừng . Không chú ý liền  sặc.
“Khụ…” Bách Hợp  mới ho  tiếng, Đường Ân  rút chiếc khăn từ trong n.g.ự.c , khẽ lau ở n.g.ự.c cô, động tác  nhanh  chậm, vẻ mặt mất tự nhiên  mang theo chút tao nhã: “Cẩn thận một chút.”
Tay của   di chuyển  n.g.ự.c khiến lông tơ  lưng Bách Hợp dựng , cuống quít  trốn tránh, Đường Ân   xuống bên cạnh cô. Duỗi tay kéo nửa   của cô  trong ngực, hạ mí mắt, khẽ trách mắng:
“Không nên lộn xộn.”
Trong giọng  mang theo sự uy nghiêm đáng sợ khiến   bất giác  theo lời   . Anh  lau xong nước  quần áo Bách Hợp, nhưng   ý  buông cô : “Buổi chiều rảnh thì  ngoài  dạo  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-238-bach-ma-hoang-tu-3.html.]
Hai   mật dựa  , như là  yêu  mật, Bách Hợp nghĩ tới tình yêu của nguyên chủ đối với Lưu Viễn Tề, đang  nghĩ   đó   như thế nào, cô có lẽ   thiết với Đường Ân như . Trong lòng  nảy sinh ý nghĩ . Người Bách Hợp chỉ là di chuyển một chút, cánh tay vốn ôm éo cô bỗng siết chặt. Đường Ân vốn thoải mái trong nháy mắt giống như sư tử  chọc giận, nheo mắt   mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Không thoải mái?”
“Không  Đường Ân, buổi chiều em   ngoài  dạo.” Bách Hợp càng giãy dụa, càng  ôm chặt, dường như cả  đều  ghìm chặt   Đường Ân, cô   đùi Đường Ân, hai tay  ép đặt ở  n.g.ự.c , tư thế  mật khiến cô cảm thấy  bất an: “Em  vài ngày trong nhà, em    ngoài  dạo.”
“ lúc buổi chiều  rảnh,  thể  cùng em.” Đường Ân khẽ gật đầu, giống như  nhận  sự kháng cự của Bách Hợp, đầu vùi  giữa cổ cô: “Muốn  ?” Hơi thở lúc   chuyện phun thổi cổ Bách Hợp khiến cô nhịn    giãy dụa, Đường Ân  ôm chặt lấy cô, bờ môi khẽ di chuyển  da thịt nhẵn bóng của cô, tình cảnh khiến Bách Hợp  giật , cuống quít  đẩy  .
Tuy  đó theo  khác thấy, quan hệ giữa hai  là  yêu, nhưng cảnh tượng chung sống hai  rõ hơn hết, Đường Ân  bao giờ  chuyện như  với với Ôn Bách Hợp,  vẫn luôn là  đàn ông giữ khuôn phép, tỉnh táo lý trí,  giống như là  đàn ông đang đắm chìm trong bể tình, ngay cả nắm tay Ôn Bách Hợp cũng  từng, càng  nhắc đến việc ôm hôn.
“Tùy tiện   đó,  xung quanh.” Bách Hợp đưa tay chống  n.g.ự.c Đường Ân,  ngửa đầu  , nhưng Đường Ân  xoay  đè Bách Hợp  ,   chắn hơn phân nửa ánh sáng, cho hai  một  gian , bờ môi khẽ hôn  trán và chóp mũi Bách Hợp, cuối cùng chạm  môi Bách Hợp, Bách Hợp  định đẩy mặt  ,   đưa tay nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, giống như đang xác định điều gì đó,  đợi Bách Hợp mở miệng, môi Đường Ân  kề sát  môi Bách Hợp.
Trong nội dung câu chuyện   tình huống ,  Ôn Bách Hợp nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, lúc   Đường Ân áp chế, căn bản  thể đánh trả, Đường Ân sống nội tâm điềm đạm lúc  giống như biến thành một  khác, cường thế bá đạo khiến    sợ hãi. Trong nháy mắt đó, Bách Hợp cảm thấy  như    ăn sống nuốt tươi, tay của  thăm dò di chuyển nhiều  ở eo cô, giống như trong  khắc  đó  xé quần áo của cô , nhưng cuối cùng    kiềm chế, chỉ ôm cô thật chặt,  buông tay nữa, nhưng chỉ như   khiến Bách Hợp đổ mồ hôi lạnh.