Từ khi bắt đầu nhiệm vụ  đến nay, cô chơi game gần hai năm, ngày nào cũng trạch ở nhà, hiện tại  dễ dàng gì để nhiệm vụ  đến bước kết thúc, cô  thả lỏng một chút.
Đặt  khách sạn và lịch trình một tuần, Bách Hợp liên tiếp mấy ngày  online, trực tiếp sắp xếp hành lý bay đến thành phố ven biển.
Sau khi xuống máy bay, một làn gió biển ẩm ướt mằn mặn thổi vảo mặt cùng với một làn sóng nhiệt khiến cho   cảm thấy một loại oi bức khác  với khi ở thủ đô.
Từ khi Bách Hợp xuất phát đến đây vẫn mặc một bộ váy liền dài đến mắt cá chân, vì để chống lạnh nên còn khoác thêm một chiếc khăn lụa, lúc  bắt đầu nóng lên thì lập tức thu khăn lụa ,  khi cất khăn  túi hành lý lấy ở đại sảnh của sân bay, cô  khỏi thở phào một .
Gió biển thổi qua  cô, chiếc váy dài bằng tơ tằm  gió thổi  ngừng phiêu động, lúc  một đám  mới xuống máy bay  , xe taxi vốn đỗ đầy ngoài sân bay  lâu     khác đoạt mất.
“….” Bách Hợp ở nhà chơi game hai năm, nếu như ở bên  chỉ sợ là  ngoài cũng sẽ  tài xế riêng, lúc  cảm nhận  sự dũng mãnh khi cướp đoạt taxi, những  đó quả thực giống như châu chấu ,  đến  thì xe taxi ở đó cũng lái .
Sân bay vốn vắng vẻ,  bắt một chiếc taxi  qua thì chỉ sợ là  chờ  lâu nữa.
“Muốn  đến khách sạn ven biển ?” Một giọng nam trầm thấp vang lên  lưng cô, bây giờ Long Chiến Thiên Hạ  hệ keo kiệt, cho 50   đầu bảng xếp hạng ở  khách sạn quốc tế 5  nổi tiếng. Bách Hợp cũng báo danh ở Long Chiến, chỉ là tự  trả tiền mà thôi nhưng cũng ở  khách sạn . Cô  thấy    chuyện thì  đầu . Người  cách cô quá gần,   đầu  khiến cho cô thiếu chút nữa thì đụng đầu  n.g.ự.c . Bách Hợp theo bản năng  lui về     vươn tay ôm chặt lấy eo cô, một  nữa kéo cô .
“Bậc thang.” Trong lời  của  mang theo khẩu âm  Bắc Kinh,  giống như  của thành phố ven biển. Bách Hợp  gật đầu qua loa  cảm ơn  dùng bàn tay đẩy  nhưng   đẩy  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-279-vai-phu-game-online-16.html.]
“Cảm ơn!” Cô  nhấn mạnh một ,     thể đẩy   , nhưng cái tay đặt  n.g.ự.c  đàn ông  để đẩy    thuận thế    nắm trong lòng bàn tay. Bách Hợp lập tức mờ mịt  hiểu gì, ngửa đầu nheo mắt   đàn ông . Đây là một  đàn ông trẻ tuổi tầm 25, 26 tuổi. Dáng  của   cao,   mặc áo sơ mi kẻ caro màu lục, bên  là quần thường màu trắng bao lấy đôi chân thẳng tắp thon dài. Hai cúc áo  cùng đều mở   nổi bật làn da  trắng,  đeo vòng cổ  trang sức gì khác,  qua vô cùng đơn giản khoan khoái.
Anh  một mái tóc mềm mại, chất tóc cũng là thượng hạng, vì quá đen cho nên ánh lên một chút màu lam yêu dị. Trên mặt mang kính râm nên  thấy rõ mặt mày nhưng chỉ từ chiếc mũi kiên định cũng  thể      cũng    dễ ở chung. Đôi môi mím  thành một đường thẳng  qua  vẻ lạnh lùng, phối hợp với chiếc cằm sắc bén tựa như  đẽo gọt thì  càng  vẻ vô tình.
Theo gương mặt lộ  một nửa của  thì xem  dung mạo của  vô cùng  tuấn,
“Cảm ơn .” Bách Hợp rút tay hai  nhưng cũng  thể rút tay . Cô đưa tay nắm lấy tay   giải cứu đôi tay   nắm thì   một  đàn ông mặc tây trang màu đen cũng mang kính râm mỉm  cầm lấy hành lý trong tay cô.
“….” Vừa mới  khỏi sân bay  dám  như , trong nháy mắt Bách Hợp nghĩ đến các loại tin tức lừa bán bắt cóc khi cô nhận nhiệm vụ ở hiện đại, lông tơ phía  lưng thiếu chút nữa  dựng hết lên. Lúc  cô   còn cánh tay nào rảnh rối để lấy  hành lý của  vì cả hai tay đều   đàn ông  vẻ mặt lãnh đạm  nắm trong lòng bàn bay. Tuy rằng trời  nóng nhưng lòng bàn tay của   hề ẩm ướt,  vài vết chai nhàn nhạt  khiến cho đôi tay của Bách Hợp càng  vẻ trắng mịn, mềm mại  xương.
“Muốn đến khách sạn ven biển ?” Đôi mắt của  đàn ông  che kín  đôi kính râm, đôi môi mím  khiến cho đường cong khuôn mặt của   chút nghiêm túc. Trái tim vốn đang nhảy lên trong n.g.ự.c Bách Hợp vì những lời  của  mà an  , quả thật cô  tới khách sạn ven biển, lúc  vị trí của sân bay hẻo lánh, nếu như đợi taxi thì ít nhất cũng mất nửa tiếng trở lên,  thể bắt  taxi   vẫn  dựa  vận may. Cô do dự một chút  gật đầu với  đàn ông , tuy rằng đôi mắt của   che  đôi kính nhưng Bách Hợp cảm thấy ánh mắt của  lúc  đang  cô.
“ cũng  đến khách sạn ven biển, Long Chiến Thiên Hạ, tiện đường.” Anh gật đầu với Bách Hợp, bàn tay buông thắt lưng của cô : “Cẩn thận,  vững”
Vốn ban đầu Bách Hợp còn tưởng rằng gặp  loại đàn ông hạ lưu, lúc   thấy  lịch sự thu tay về ngược  cảm thấy bản  lòng   hẹp hòi. Nhìn  xoay   về chiếc xe đỗ cách đó  xa, hành lý của cô cũng  đưa qua đó, cô do dự một chút, đến khi  thấy nhãn hiệu của chiếc xe đó thì  hề do dự, trực tiếp  qua đó.
Đó là một chiếc Audi trị giá gần trăm vạn, tuy    loại xe đặc biệt nổi tiếng nhưng   thể lái  chiếc xe như  cũng  đến mức  lừa gạt cô. Huống chi     đàn ông  tuấn   Long Chiến Thiên Hạ, Bách Hợp theo bản năng cho rằng đây là nhân viên công tác gì đó đến sớm để chuẩn  vì  cũng  nghi ngờ gì khác, vui vẻ  qua đó. Cửa xe   khác mở , Bách Hợp khẽ  cảm ơn  bước , thấy  đàn ông đeo kính râm  cũng   ghế .