Tiếng  của   mang theo một cỗ âm hàn khiến cho   sởn hết cả gai ốc, cánh tay vốn đang ôm Bách Hợp đột nhiên ôm chặt Bách Hợp hơn: “Trước  nàng  chính là như thế,  chỉ cho là vì nàng  quá   thiện lương, cho nên mới  thể  cho  khác  kìm lòng  mà yêu mến thôi,  nghĩ tới ngày hôm nay sống  một đời vẫn là như ,  yêu nàng  luôn nhiều như thế, ngay cả cha ruột cũng yêu nàng ? Cả đời  của  thật đúng là một câu chuyện , vì một nữ nhân như thế…”
Tình tiết trong nội dung vở kịch   như , Bách Hợp   lời  rõ ràng là  buông tay của  ,  khỏi  chút sốt ruột, nếu Hách Liên Tú  chịu hợp tác với nàng, thì chỉ dựa  hai bàn tay trắng của  hiện giờ,  lấy cái gì để báo thù đây? Xem như nàng có thể luyện võ công, nhưng Hoa Nguyên Ân cũng sẽ  cho nàng nhiều thời gian như .
“Đại tướng quân  thể  như .” Lúc  Bách Hợp cũng  vội chui đầu  ngoài để hít thở nữa, mà ngược  vươn tay giữ lấy Hách Liên Tú  buông: “Nhất  phu thê bách  ân (Một đêm phu thê bằng trăm ngày ân tình), Thập Lục công chúa là thê tử của ngươi,  ngươi   thể buông tay nàng , vứt bỏ tình cảm giữa hai ?”
Hách Liên Tú trầm mặc,   gì.
“Huống chi mối hận đoạt thê  thể quên, Hoàng thượng  việc như thế, để ngươi ở chỗ nào? Hơn nữa nếu   đoán sai,  đường tướng quân xuất chinh, Hoàng thượng   tay và suýt nữa  lấy  tính mạng của ngươi nhằm để  đó dễ dàng độc chiếm Thập Lục công chúa.” Những điều  đều là gợi ý trong nội dung vở kịch, vì để   trái tim của Hoa Tri Ý, Hoa Nguyên Ân sợ nàng  vẫn  thể quên  tình cảm với Hách Liên Tú, nên lúc phái Hách Liên Tú xuất chinh,  suýt nữa lấy  tính mạng của  . Lúc  Bách Hợp   , quả nhiên thần sắc Hách Liên Tú liền hiện lên một chút tính toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-284-3.html.]
“Nếu tướng quân nguyện ý hợp tác với , báo thù lớn ,  chỉ cầu có thể giữ  tính mạng của  con chúng  cùng với bảo  Phương gia mà thôi, việc , với tướng quân và , đều  lợi, tướng quân cần gì  từ chối?” Bách Hợp thấy lúc     tỉnh táo ,  khỏi xốc chăn lên một chút,  sắc mặt  : “Sau khi thành công,   chừng  bộ thiên hạ của Vương triều Đại Sở đều sẽ là của tướng quân ngươi, cho dù đến lúc đó tướng quân  đoạt  công chúa về, thì cũng     khả năng.”
“Thiên hạ của Vương triều Đại Sở? Hiện giờ nương nương quý là Hoàng hậu, lời  là dùng để lừa  ?” Hách Liên Tú  trầm mặc  nửa ngày, đột nhiên mới bám  bên tai Bách Hợp mở miệng nhẹ giọng nới: “Ta  càng tin tưởng nương nương  Hoàng thượng sai khiến,  lừa   bẫy, như thế sẽ trừ bỏ tính mạng của  một cách quang minh chính đại, để Hoàng thượng  thể dễ dàng sống chung với Hoa Tri Ý hơn.”
Bách Hợp  thấy    như , tất nhiên liền chỉ trời thề phủ nhận: “Tuyệt đối   khả năng,  dối gạt tướng quân,   nhận  tin tức, Hoàng thượng  lập Hoa Tri Ý là Hoàng quý phi, cũng diệt trừ  để trải đường cho nàng . Ta thì bởi vì yếu thế vô lực, chính  c.h.ế.t cũng  , nhưng  còn  con trai còn  nhà  đẻ. Ta chỉ cầu có thể giữ  tính mạng của họ thôi. Nếu tướng quân  tin,   một vật,  thể đưa cho tướng quân.”
Hách Liên Tú   như thế, cánh tay vốn đang ôm Bách Hợp lúc  mới thả , Bách Hợp khữ ho hai tiếng, sửa sang  quần áo  dậy,  nãy  tình thế cấp bách bất ngờ cùng Hách Liên Tú ôm lấy , lúc  phục hồi tinh thần  mới cảm thấy  chút  quá thỏa đáng, nhưng ngẫm  cỗ  thể  của  cũng  ba mươi tuổi , lớn hơn Hách Liên Tú  nhiều,  thách   cũng   khả năng  tâm tư quỷ quái gì với , dù  tuy dung mạo của cỗ  thể   kém, nhưng con trai của Phương Bách Hợp cũng chỉ nhỏ hơn Hách Liên Tú mấy tuổi, vì thế lúc  mới cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn một chút.
Lấy cớ   vệ sinh  dậy,  uống chút nước, lúc trở về giường, Bách Hợp liền tranh thủ thời gian lấy một cái hộp  giấu trong áo .
“Mời tướng quân xem.” Bách Hợp đưa qua, trong tay còn cầm một viên minh châu,  ánh sáng yếu ớt, Hách Liên Tú  mở cái hộp đó , bên trong liền xuất hiện một con trùng béo núc níc, lúc  chính là đang bò qua bò , lớn  bằng hạt gạo, trông  ghê tởm, Hách Liên Tú nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là thứ gì?”