Đến lúc đó nếu Hách Liên Tú  thể khống chế  quân đội, như   đoạt lấy hoàng cung Đại Sở cũng  khó.
“Ngươi   xuất lực cho ngươi,   từng nghĩ tới sẽ báo đáp  như thế nào?” Hách Liên Tú phóng tới  mặt Bách Hợp như một tia chớp, vươn tay vòng qua eo nàng, một tay kéo Bách Hợp  lòng. Tuy  Phương Bách Hợp  sinh con, hiện tại cũng  ba mươi, nhưng bản  nàng  tướng mạo xinh , hơn nữa bảo dưỡng , bây giờ   cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi,   thêm mị lực thành thục của thiếu phụ, lúc   còn  sự thong dong lạnh nhạt của chính bản  Bách Hợp,  cùng với Hách Liên Tú ngược  trông cũng   vẻ lớn tuổi.
Đôi tay của   liền  an phận di chuyển từ eo của Bách Hợp mò tới lưng, cái áo choàng mỏng vốn đang khoác   Bách Hợp bỗng    giật  ném xuống đất, cúi đầu xuống chôn mặt  cổ Bách Hợp.
 
“Hách Liên Tú!” Sắc mặt Bách Hợp  khỏi biến đổi,  nhịn  cắn răng khẽ hét lên một tiếng, nàng nghiêng đầu mới tránh khỏi nụ hôn đang rơi xuống mặt nàng của Hách Liên Tú, Bách Hợp nhíu mày, một mặt  ngã   ,  tránh  Hách Liên Tú, Hách Liên Tú  thuận thế đè nàng lên thành bể, thành bể bằng cẩm thạch cấn lên eo của Bách Hợp khiến nàng đau nhức, nàng cố nén đau đớn, mặc kệ bàn tay Hách Liên Tú đang nhẹ nhàng vuốt ve   nàng, lạnh lùng : “Dùng giang sơn Đại Sở  để báo đáp ng, thế nào?”
Hách Liên Tú  khẽ hai tiếng, ngẩng đầu lên, trong mắt của   vẫn còn mang theo du͙© vọиɠ  thối lui, khuôn mặt tuấn mỹ ửng đỏ một mảnh, hiện  vài phần vũ mị,   đặt Bách Hợp ở bên cạnh bồn tắm, vươn tay câu cằm chả nàng lên, giữ  hai phút  : “Giang sơn Đại Sở? Ta cảm thấy còn  hấp dẫn bằng Hoàng hậu nương nương.”
 
Bách Hợp cắn răng, cố nén xúc động vươn tay hất tay   ,  một cách nghiêm túc: “Ta  thật!”
Sắc mặt nàng nghiêm túc, trông  giống như đang  đùa, Hách Liên Tú sửng sốt một chút, một hồi lâu  liền nhíu mày, sắc mặt hiện lên một chút lãnh đạm: “Ngươi  thật?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, nghiêng mặt qua để cằm của  thoát khỏi bàn tay của  , nhưng cũng  dám giãy dụa, thực lực biểu hiện  ngoài của Hách Liên Tú mạnh hơn trong suy nghĩ của nàng nhiều, chuyện nàng  một chút võ công  thể  vạch trần  lúc , nàng  giữ  át chủ bài, tương đương với giữ  cho  thêm một thứ bảo vệ tính mạng, khi  việc   xác định, ai nàng cũng  tin, kể cả Hách Liên Tú đang hợp tác cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-287-may-doi-duoi-theo-nguoi-7.html.]
“Hoa Ích Đô cũng  thích hợp  Hoàng đế,  chỉ  ngươi giữ  cho nó một mạng,  khi  chuyện  thành liền đưa  con   khỏi kinh thành, cũng cam đoan  truy cứu nữa, thiên hạ Đại Sở ,  nguyện ý giúp ngươi   nó, xem như đền bù tội  của Hoa Nguyên Ân  gây  cho ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
 
Hách Liên Tú   như thế, liền  lên tiếng, trong lòng Bách Hợp thầm mắng một tiếng giảo hoạt, đành   tiếp: “Ta  Phương gia để dựa , cha   Thừa tướng nhiều năm, trong triều   nhiều nhân mạch và uy vọng, nếu  Phương gia chúng  giúp ngươi, chính ngươi   binh quyền trong tay, kể từ đó liền hỗ trợ lẫn , lo gì đại sự  thành?”
Nói đến đây, Bách Hợp dừng một chút: “Hoa Nguyên Ân đoạt thê tử của ngươi, chính là dựa  cái gì,  lẽ trong lòng ngươi  rõ ràng, nếu ngươi đoạt lấy giang sơn của  , lo gì  cướp Hoa Tri Ý về ?”
“Cướp về? Cướp về  gì? Một quả trứng gà nguyên vẹn  hư hỏng gì ngươi  ăn, nhưng  hư  thì ngươi  còn  ăn ?” Cả  Hách Liên Tú đột nhiên tỏa  âm hàn, thu bàn tay về, từ từ siết chặt thành quyền: “Ngươi có tin kiếp  kiếp  ?” Hách Liên Tú bỗng nhiên khẽ , trong tươi  mang theo vài phần mỏi mệt, nếu  lúc  trong khi     với Bách Hợp còn mang theo một lớp mặt nạ, thì lúc  trong nụ  của   liền để lộ  vài phần chân thật: “Từ nhỏ  luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, trong mơ một nữ nhân uống hạc đỉnh hồng, c.h.ế.t ở  mặt , mỗi một ngày đều mơ thấy cùng một giấc mơ, thẳng đến năm mười tuổi.”
Hách Liên Tú  cúi đầu  Bách Hợp, vươn tay  trong bồn tắm, đùa nghịch nước ấm ở bên trong, khiến cho những cánh hoa đang trôi  mặt nước cũng chuyển động theo: “Thẳng đến  năm mười tuổi, liền dần dần mơ thấy nhiều hơn,   thấy cuộc sống kiếp  của .”
“Ngươi  tin ở kiếp  Hoa Tri Ý là  yêu của  ?” Hách Liên Tú nhẹ giọng hỏi, trong mắt ánh sáng lạnh lập loè: “Nếu như   kiếp , như  nàng  liền chính là  yêu kiếp  của ,  tìm nàng  gần mười năm,   cho rằng   tìm , kết quả  phát hiện vô luận là kiếp   là kiếp , cái gọi là tình cảm giữa chúng , chỉ là  một bên tình nguyện mà thôi. Thế nhưng tình cảm của , cũng    thể dùng giang sơn quyền thế để mua.”
Nam nhân dựa  thành bể đang vươn tay đùa nghịch nước ấm , thần sắc chăm chú như một đứa bé còn  lớn lên, trong mắt mang theo trào phúng ẩn hiện,   hiểu  khiến cho    chút đồng tình.
“Ta tin, nhưng kiếp  kiếp ,  liên quan gì đến giang sơn Đại Sở mà chúng  đang ?” Tuy trong lòng Bách Hợp đồng tình với nam nhân đáng thương , nhưng vẫn  nhịn  mở miệng hỏi  nghi hoặc trong lòng .