Trong giọng  của Hách Liên Tú lộ  vài phần tuyệt vọng và đau đớn,     rõ ràng, tất nhiên Hoa Nguyên Ân cũng  , nhưng lúc  Hoa Nguyên Ân   chú ý tới ánh mắt kinh ngạc kỳ quái của  khác, trong đầu   chỉ  một ý niệm đang xoay quanh, chính là Hách Liên Tú  nhận thua. Hoa Nguyên Ân  cam lòng nhất chính là  gả viên minh châu  của  cho Hách Liên Tú, cho nên khiến cho trong lòng của Hoa Tri Ý   Hách Liên Tú , tuy    tự tin chính   thủ đoạn  thể đạt  trái tim của Hoa Tri Ý, mạnh mẽ xóa bỏ  bóng dáng của Hách Liên Tú, nhưng tóm  trong lòng vẫn còn  chút  khó chịu, nhất là Hoa Tri Ý là nữ nhân đầu tiên mà   thích, cũng là nữ nhân mà    chung sống cả đời, nên vì  sẽ mất  lý trí.
 
“Nương? Hoàng thượng, đây, đây…” Bách Hợp  đây là lúc  nên biểu diễn, bởi vì lúc Hách Liên Tú quỳ xuống liền liếc nàng một cái, nàng bỗng  dậy, như vô cùng kích động, lời   lắp bắp. Hoa Nguyên Ân  thấy Bách Hợp mở miệng  chuyện, liền  chút do dự đánh Bách Hợp một bạt tai.
Vừa nãy ngay khi Hoa Tri Ý hô lên tiếng ‘Nương’ , Hoa Nguyên Ân   rõ  , nhưng    sẽ nỡ trách cứ  ở  đầu quả tim của  chứ, chỉ cần nàng  nguyện ý ở  bên cạnh  , thì    sẽ nỡ trách cứ nàng  ? vốn Hoa Nguyên Ân đang nghẹn một bụng hỏa khí, lúc  liền thuận thế phát hỏa lên  Bách Hợp. Tuy lúc Bách Hợp thấy Hoa Nguyên Ân  tay liền  tránh, nhưng khi  đến  Phương gia cùng với quan viên văn võ trong triều đang ở trong cung điện, nàng   khiến cho Hoa Nguyên Ân gánh thêm một nỗi oan ức  tẩy cũng  sạch,  một  việc cũng     dùng cường quyền là  thể trấn áp , vì  liền giả vờ bối rối, hứng trọn cả một tát .
 
‘Chát’ Tiếng bạt tai vang lên. Tuy Bách Hợp   chuẩn  tâm lý, nhưng khi phát hiện một cái tát  của Hoa Nguyên Ân đánh  khi đang ngậm lấy tức giận  ẩn chứa nội lực, thì một ngọn lửa giận vẫn  nhịn  mà xông lên trong lòng, hận  thể cầm thanh đao đ.â.m Hoa Nguyên Ân mười bảy mười tám đao mới hả giận, nàng vận nội lực chống đỡ, giả vờ  chịu nổi ngã sang một bên, đánh tan lực đạo của Hoa Nguyên Ân thêm vài phần, đè lên  Đức phi đang gần như sắp chết.
“Nương nương, nương nương ngài   chứ?” Đức phi  đè lên, suýt nữa  phun  máu. Nàng  cố nén phẫn nộ trong lòng, đỡ Bách Hợp ở   dậy,   thấy con gái đang  Hoa Nguyên Ân nắm tay cúi đầu lau nước mắt sắc mặt trắng bệch, liền  nhịn   lạnh. Nếu như lúc  Hoa Nguyên Ân  biểu hiện  ân sủng với nàng   mặt, trêu chọc trái tim vốn  bình tĩnh của nàng  từ từ trở nên  bình tĩnh nữa, thì  lẽ Đức Phi  chắc sẽ hận đến như thế.
 
 đây là trượng phu của nàng , nàng  vốn yêu Hoa Nguyên Ân, tuy  hơn mười năm cùng con gái sống nương tựa lẫn , đây cũng là miếng thịt rơi  từ trong bụng nàng , nên vốn nàng  sẽ  hận. Có điều lúc  trong lòng Đức phi vẫn  nhịn  mà trào  một cổ oán hận.
Con gái đoạt trượng phu của , đây quả thật là chuyện  lớn nhất thiên hạ ! Nhất là khi  thấy Hách Liên Tú đang quỳ  đài, rõ ràng Hoa Tri Ý  thể  cuộc sống  ,  thể   trượng phu  , nhưng hết   tới  khác nó   thấy đủ, lựa chọn đoạt trượng phu của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-295-star-nu-phu-xuyen-viet-6.html.]
Nếu lúc  Hoa Nguyên Ân  phong nàng   phi,  ban thưởng cho nàng  những thứ đó, khiến cho nàng  cảm thấy   sủng ái, thì  lẽ trong lòng Đức phi cũng sẽ dễ chịu hơn.  hết   tới  khác     như , ngay tại lúc mỗi  trong hậu cung đều cho rằng   tình cũ khó quên với nàng , thì hành động của Hoa Nguyên Ân và Hoa Tri Ý giống như một cái bạt tai đánh thẳng  mặt Đức phi  mặt, khiến cho nàng  sửng sốt cả nửa ngày của  phục hồi tinh thần  .
“Cái gì nương? Hiện tại Hoàng hậu  thanh tỉnh ?” Giọng  mang theo cảnh cáo của Hoa Nguyên Ân vang lên, đôi mắt của    lướt qua bốn phía, lúc  sắc mặt vô cùng dữ tợn, đại thần văn võ  đài   biến cố xảy đến bất ngờ  khiến cho khϊếp sợ đến ngây dại, Hoa Nguyên Ân  cho rằng đây là do uy nghi của   chấn trụ đám đông, trong lòng vô cùng thoả mãn.
“Thanh, thanh tỉnh,  lẽ,  lẽ Hoàng quý phi, là đang gọi Đức phi tỷ tỷ, nương, nương, nương nương.” Khuôn mặt Bách Hợp  gần như  còn cảm giác, cố ý miệng lưỡi  rõ  từ ‘Nương’ thật nhiều , thẳng đến  khi sắc mặt Hoa Nguyên Ân xanh mét, nàng mới giả vờ  rõ ràng,  giống như sợ hãi phi thường cúi thấp đầu xuống.
“ ,  nãy Hoàng quý phi của chính là kêu ‘Nương nương’, ở đây   Thập Lục công chúa, cũng   phu nhân của Hách Liên Tú, hôm nay trẫm cũng mệt mỏi, chư vị giải tán .” Hoa Nguyên Ân cường thế hạ lệnh đuổi các quan xuất cung, mặt khác cũng mặc kệ    bỏ   cảm thụ gì, liền xoay  ôm lấy Hoa Tri Ý nghênh ngang rời .
Bách Hợp giả bộ như cực kỳ sợ hãi, lúc  mới thở phào nhẹ nhỏm. Thái hậu ở bên cạnh  tức giận đến suýt nữa ngất , Bách Hợp  vội vàng kêu   mời thái y. Trong lúc hỗn loạn đó, Hoàng đế  là vua của một nước  căn bản mặc kệ sự sống c.h.ế.t của Thái Hậu, điều  khó tránh khỏi khiến cho trong lòng đám đại thần ít nhiều sinh  vài phần bất mãn.
Mặc kệ   xưng là Hoàng quý phi lúc nãy   thật sự chính là Thập Lục công chúa  , thì Hoàng thượng cũng  nên  việc hoang đường như thế, sắc phong Hoàng quý phi  cũng   một câu của   liền  thể quyết định ,  cần tam tỉnh lục bộ định   đó chính thức chọn ngày hoàng đạo sắc phong, mà   giống một trò đùa như thế. Huống chi  nãy Thái hậu tức đến sắp ngất,  mà  là con trai  chỉ  ham nữ sắc hưởng lạc, đúng là bất hiếu.