Mái tóc đen bù xù của nó lúc   mềm mại xõa tung trong quan tài, lúc    đôi mắt đỏ như m.á.u đang từ từ biến thành màu vàng cam, thì  chung bộ dáng của nó cũng  vài phần tuấn tú, hơn nữa, dung mạo  còn giống như  từng quen .
“Ngươi  .” Bách Hợp   ngoài phơi trăng với nó nữa,  khi niệm chán Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thì cũng sẽ dạy nó  một vài động tác mà con   , tỷ như , giận, ,…. Nếu đúng lúc tâm tình nó , sẽ cho Bách Hợp một chút mặt mũi, học  hình  dáng, nhưng hết   tới  khác cảm xúc đều  đạt tới đáy mắt, đôi mắt đang ngày càng trở nên vàng lấp lánh  vẫn lạnh băng như , cho dù nó  học  biểu tình của con  vô cùng xảo diệu và giống hệt như thật  nữa, nhưng chỉ cần kêu     thần thái trong đôi mắt của  nó, dù  chú ý màu sắc đôi mắt của nó, thì cũng  thể  rõ nó    bình thường.
Hôm nay  lẽ tâm tình tên cương thi  khá , lúc Bách Hợp kêu nó , nó vậy mà nhếch nhếch miệng, lộ  một hàm răng trắng như tuyết,     vì tên cương thi   hút máu, cho tới nay chỉ dựa  hấp thu ánh trăng để tu luyện  , mà hàm răng nó trắng như tuyết,   cũng   mùi tanh hôi, ngược  theo nó ngày càng trở nên giống con ,   còn  một mùi hương cỏ cây trong núi rừng, cũng  khó ngửi, nếu xem nhẹ sự thật nó là một tên cương thi, thì kỳ thật Bách Hợp cũng  ghét nó, thậm chí càng ngày càng  sợ nó.
“Ngươi  .” Nó nhếch miệng xong,  nhanh  từ bộ dáng như dánh mặt trời khiến cho   kinh diễm  nãy  khi  lãnh đạm mặt  biểu tình, ngược  cũng bắt chước bộ dáng của Bách Hợp, kêu nàng . Khóe miệng Bách Hợp cong cong, nụ  của nàng là từ trong mắt lan tỏa đến bốn phía  gương mặt, tuy  lúc  tóc nàng   dài, xõa tung ở   che khuất  gương mặt vốn  nhỏ nhắn của nàng, thế nhưng chắc bởi vì nàng luyện Đạo Môn tâm pháp chính tông, nên lúc   rộ lên, nàng mang đến cho  khác một loại cảm giác cực kỳ ấm áp, cương thi vô ý thức  tới gần nàng, trong đôi mắt màu vàng cam lộ  vài phần nghi hoặc.
“…” Nó duỗi ngón tay trắng nõn như ngọc , chỉ chỉ mắt của Bách Hợp, Bách Hợp hiểu nó  ý gì, cũng duỗi ngón tay chỉ mắt của nó, hành động   nó coi là khiêu khích, khiến nó cảm thấy khó chịu, trong miệng phát  âm thanh ‘Ô ô’ như đang cảnh cáo,  còn  thở giống như con  nữa, mà  lộ  vài phần tựa như dã thú.
“Mắt.” Bách Hợp   dời tay, càng sống chung với tên cương thi  lâu, nàng  phát hiện nó  thương tổn , dù  khi  chủ động đưa tới, nó cũng sẽ theo bản năng tránh , Bách Hợp cảm thấy đây là bởi vì cái Lời chúc phúc của Thi Vương mà lúc  Dung Ly  cho , cho nên khiến cho cương thi có khả năng xem  thành đồng loại, sẽ  thương hại nàng. Nàng nâng mặt cương thi kéo nó  gần, da của nó ngày càng mềm mại, gần như  khác gì con , lúc  cảm giác   khác khống chế khiến nó vô cùng bất an, bởi  ánh mắt của nó càng hiện  thêm vài phần cảnh giác, giống như một con dã thú   trêu chọc râu ,  chút khó chịu   chút bối rối    .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-317-1.html.]
“Mắt.” Bách Hợp  chỉ mắt của nó, nó cũng  còn sợ hãi nữa, với tên cương thi , đừng  da của nó mềm , màu mắt đang  đổi, nhưng kỳ thật đôi mắt và làn da đều   nhược điểm của nó, nhược điểm của nó   ở mắt, mà có lẽ là ở chỗ nào đó  nó bảo vệ nghiêm ngặt. Lúc Bách Hợp chỉ  mắt của nó, thậm chí mắt nó cũng  chớp, chỉ vô ý thức hoang mang: “Mắt?”
Bách Hợp nhẹ gật đầu, chân thành : “.”
“.” Nó cũng học theo, ngữ khí  chuyện càng ngày càng lưu loát.
“Miệng.” Bách Hợp  chuyển từ mắt của nó xuống, chỉ nó nhận  mũi,  so sánh với mũi của ,  chỉ  miệng của nó,  cũng há miệng theo  ‘Miệng’, cử động như  hình như khiến tên cương thi  hứng thú,  nhanh trong mắt nó   ánh sáng, lúc học  chuyện cũng  còn  tình nguyện như ban đầu nữa,  khi nó tiến  giai đoạn phi thi, trí lực   tiến bộ hơn   hết sức rõ ràng, tuy  đến trình độ của  trưởng thành chân chính, nhưng tuyệt đối có thể ngang bằng với một đứa trẻ mười tuổi.
Trước  nó chỉ là   học mà thôi, lúc   khi  hứng thú, chỉ trong nửa ngày nó  học  nhận  mắt, mũi, thậm chí còn  thể    thấy liền  quên. Đợi đến khi Bách Hợp  chỉ hết cả  từ  xuống , cả bàn chân và ngón tay cũng  bỏ sót, hỏi  nó mũi ở , nó liền chỉ  chuẩn xác  sai chút nào.
Trong thời gian kế tiếp, ngoại trừ mỗi   khẽ niệm đạo thuật , cương thi  bắt đầu hứng thú với một chuyện, cứ quấn quít lấy Bách Hợp dạy  chuyện, từ ngữ mà nó học  mỗi ngày càng nhiều,   thể giao tiếp đơn giản với Bách Hợp, dù  khi nó biểu đạt ý tứ cũng   trọn vẹn, nhưng trong vòng gần hai tháng ngắn ngủn, nó xác thực  học   chuyện.