Ngoại trừ việc chuyển quan tài từ trong núi Bàn Long đến một căn phòng dó chính  dựng ở  chân núi vắng vẻ , thì sinh hoạt của Bách Hợp   bất kỳ khác biệt gì, nhưng tên cương thi  thì  càng biến đổi nhiều hơn , mắt của nó  bắt đầu biến từ vàng thành lam,  từ lam thành đen, nó  càng lúc càng giống một , hơn nữa bắt đầu càng lúc càng giống cái gương mặt của Dung Ly ở trong trí nhớ của Bách Hợp mà chính  cho rằng  dần dần quên mất.
Không    càng tiến hóa về  cương thi đều sẽ biến thành bộ dạng giống như nó  , Bách Hợp dạy nó Tam Tự Kinh một thời gian ngắn, nó  quá thích học,  lẽ là   còn hứng thú, Bách Hợp chỉ   Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn   từ từ dạy cho nó, như  nó  chịu học, hơn nữa còn  kiên nhẫn. Với một cương thi, dù nó  bắt chước giống con   nữa, thì nó vẫn   tự kiềm chế, hết   tới  khác  lúc học Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, thì nó   thể cố gắng kiềm chế chính bản tính của , đôi khi còn  thể bắt chước Bách Hợp  xếp chân ,   xuống liền chính là mấy canh giờ.
Vách núi bên  bởi vì là hướng tây bắc,  theo phong thuỷ, tất nhiên  may mắn bằng hướng đông nam, bởi  cho dù bên  sơn đạo xây đầy miếu đạo sĩ, thì bên  cũng thuộc núi Bàn Long nhưng  hẻo lánh dị thường. Vào một ngày, lúc Bách Hợp đang chuẩn  niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn với cương thi một lát, tên cương thi    còn sợ ánh sáng mặt trời nữa, nhưng trong thiên tính, nó vẫn  thích ban ngày,  ban ngày nó thích ở trong quan tài, Bách Hợp sống với nó nhiều năm như ,  rõ tập tính của tên cương thi , hơn nữa tên cương thi  cũng  cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của nó, bởi  nàng cũng  trong quan tài, còn  bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh, thì bên ngoài liền vang lên một tiếng quát tháo: “Nghiệp chướng chạy qua bên ! Đuổi theo!”
Bởi vì đỉnh núi hoang vắng, âm thanh già nua   gầm lên liền dọa một đám chim chóc trong núi bay tán loạn. Bốn phía vang lên tiếng vỗ cánh ‘Phập phập’ của chim chóc khi bay lên, tiếng bước chân hỗn loạn cũng truyền tới, liền   : “Ở đây  căn nhà rách!”
Lúc cả  Bách Hợp căng cứng, chỉ     hét lên: “Xét!”
Căn nhà vốn  cũ nát giống như  một bàn tay to vô hình nhấc lên, một tiếng nổ ‘Ầm ầm’ vang lên,  đầy một lát liền cháy mạnh.
Vốn đang  trong quan tài, cương thi như  chọc giận, răng nanh bên khóe miệng của nó cũng lồi . Bách Hợp vội bắt lấy tay nó, tranh thủ thời gian cùng nó  dậy  ,  đá quan tài  một góc khuất trong phòng,  mở cửa   ngoài: “Các vị,    gì hiểu lầm ?”
Đứng bên ngoài là một đám đạo sĩ ăn mặc chỉnh thề, mỗi  đều  mặc đạo bào tay cầm trường kiếm, một bộ dáng đằng đằng sát khí, chỉ là  ngờ  khi cửa của căn nhà cũ nát  mở , thì  là hai nam nữ ăn mặc như nhà nông bình thường  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-319-thieu-nu-cho-cuong-thi-an-6.html.]
Nam  cúi đầu, tóc đen xõa tung  ,  thấy rõ dung mạo, nhưng dáng   cao gầy, thiếu nữ thì  mười bảy mười tám tuổi, tóc cũng  búi,  chân trần, khuôn mặt  chút non nớt,   liền  là sơn thôn dã phụ bình thường. Một đám đạo sĩ lập tức  chút  hổ, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ dẫn đầu một tay cầm lục lạc một tay cầm kiếm, ánh mắt lộ  vài phần hoài nghi,  Bách Hợp,   thoáng qua căn nhà cũ nát phía  nàng: “Chúng  đang đuổi theo một con yêu quái  thành tinh,   hai vị đến đây ở từ lúc nào? Sao trông thật lạ mặt,    từng gặp?”
Lúc lão   lời , một đạo sĩ trung niên  để râu trong đám  cũng  thoáng qua bên , lúc  thấy Bách Hợp vốn sững sờ, tiếp theo híp mắt,  mặt  tự chủ lộ  vài phần mừng như điên, liền vô ý thức hô: “Kiều Bách Hợp? Quả nhiên là con!”
Đi  thế giới   nhiều năm, lúc Bách Hợp đột nhiên     gọi cái tên Kiều Bách Hợp, một hồi lâu  mới phục hồi tinh thần , đạo sĩ trung niên  tiến lên: “Ta là sư phụ của con, chẳng lẽ con  nhận  ?”
Tuy   qua nhiều năm, nhưng  đầu tiên  thấy tên đạo sĩ  âm trầm  đáng tiếc một cái lò luyện đan, thì Bách Hợp vẫn liền nhận   giọng  của  . Mới một thời gian ngắn  thấy, tên đạo sĩ  trông già   nhiều,  trong một đám đạo sĩ mặc quần áo chỉnh tề,     cũng  che giấu  lộ  vài phần cảm giác nghèo hèn, lúc  vội vàng Bách Hợp chằm chằm, trong mắt sắc thái vui mừng cũng  che đậy : “Con mau trở về với , mấy năm nay  vẫn luôn tìm kiếm tung tích của con khắp nơi, đều nghĩ con  c.h.ế.t .”
Sau khi   mục đích chân chính của tên đạo sĩ  mắt , Bách Hợp nào còn  thể  theo cái tên gọi là sư phụ  trở về, nàng chỉ  vị đạo sĩ ,  mới cau mày hỏi đám  : “Không  các vị tiên trưởng xông  hàn xá,  chuyện gì quan trọng ?”
“Tiểu bối, gần đây núi Bàn Long   an ,  nhất các ngươi vẫn nên rời khỏi đây .” Lão đầu đeo kiếm cũng   Bách Hợp, tuy lão  cũng      Bách Hợp  chút âm khí, nhưng bởi vì Bách Hợp luyện Đạo Đức Kinh, nên   một cỗ pháp thuật Đạo Môn chính thống ngăn chặn tia âm khí nhỏ nhoi , khiến cho đạo sĩ    manh mối, bởi  âm khí   Bách Hợp ở trong mắt lão   lẽ chỉ là ở trong núi lâu, khó tránh khỏi sẽ dính  vài thứ  âm tính, vì thế  mặt cũng  lộ  hoài nghi gì.
Mà sư phụ của Kiều Bách Hợp thì đột nhiên trở nên sốt ruột,   liên tục  Bách Hợp chằm chằm, trong mắt  chút che giấu sự tham lam, lúc  khác kêu   , ánh mắt của   đột nhiên  thoáng qua cương thi ở bên cạnh nàng, khi  đến bộ quần áo rộng thùng thình , vốn  nhíu mày, giây kế tiếp liền giống như bừng tỉnh đại ngộ, cơ mặt của   liền run rẩy hai cái, cúi đầu  theo đám đạo sĩ.