Bộ dáng tên cương thi hỏi tên , Bách Hợp đột nhiên nhớ tới thiếu niên áo trắng chậm rãi bước khỏi làn sương mù lúc , tên Dung Ly.
Cảm giác giờ khắc hai chữ ‘Dung Ly’ giống như trở ngại bật khỏi miệng, phảng phất như từ nào thích hợp với hơn hai chữ , thậm chí Bách Hợp nhớ tới nhiều chuyện nàng đều từng nhớ cũng từng đè xuống đáy lòng. Nàng thể gọi tên cương thì là Dung Ly, như sẽ cho nàng một loại cảm giác vẫn bạn như trong nhiệm vụ , như sẽ cho nàng cảm thấy an tâm, bởi khi Bách Hợp hai chữ ‘Dung Ly’, đầu tiên là chính đều lắp bắp kinh hãi, nhưng nhanh, nàng liền bình tĩnh .
“Dung Ly?” Cương thi tự lặp , nhịn : “Dung Ly.” Lúc hình như nó đang xác định gì đó, mặt tự chủ lộ tươi : “Hóa chính là Dung Ly.”
“Ngươi chính là Dung Ly, về hỏi tên của ngươi, ngươi liền ngươi là Dung Ly.” Nhớ tới thiếu niên mang theo vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu chính tên là Dung Ly lúc , Bách Hợp mím môi, nàng xong lời này, nhanh đè nén trí nhớ đang tràn lung tung trong lòng xuống, nhưng nàng thì bình tĩnh , điều tên cương thi trong quan tài hình như chút kích động, ngón tay bắt đầu cào vách quan tài, Bách Hợp trừng nó vài cái, lập tức thấy ống tay áo cũ nát mà nó đang mặc, nó đang mặc bộ quần áo liệm ố vàng , bởi vì cương thi còn là vật sống, sẽ xuất hiện mồ hôi như con , cho dù chính liên tục bắt buộc nó quần áo vải thô lấy trộm , nhưng nó vẫn mặc bộ áo liệm của nó.
Bách Hợp nhớ tới cặp mắt ý lúc của tên đạo sĩ hôm nay, lúc đó chỉ cảm thấy lẽ tên đạo sĩ thấy chính , bắt Kiều Bách Hợp về lò luyện đan, nhưng lúc Bách Hợp nhớ tới, tên đạo sĩ hẳn là thấy áo liệm mặc cường thi, nghĩ đến đây, lưng Bách Hợp liền thấm một tầng mồ hôi lạnh.
“Mau lên, chúng dọn nhà.” Bách Hợp chút nghĩ ngợi thúc giục cương thi lên, nếu nàng đoán sai, thì hôm nay một một thi gặp nhiều như , liền dọn nhà cũng cả, đổi chỗ khác sống tiếp, với những thể cần ăn uống như họ cũng gì khác . nếu nàng đoán đúng, như một khi tên đạo sĩ hoài nghi phận của cương thi, lúc luôn mưu đồ thu phục tên cương thi , hơn nữa cỗ thể , lúc một một thi rời khỏi đây, tất nhiên càng đúng đắn.
“Dọn nhà?” Vừa đặt tên, cương thi như thế chút do dự liền nhảy xuống khiêng quan tài lên vai, đang lúc nó định phá nóc nhà bay lên, thì một cái quạt màu vàng đột nhiên bay thẳng nó, tuy nó tu luyện mấy năm, hôm nay tu luyện linh tính, nhưng kỳ thật cũng từng trải qua chiến đấu chân chính, tuy bản năng cảm giác cái quạt màu vàng khiến nó thích, nhưng nó cũng tránh né, ngược Bách Hợp ở trong quan tài thấy tình huống như , tranh thủ thời gian dậy, tay kết ấn đó nhanh chóng thu cái quạt vàng trong tay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-320-thieu-nu-cho-cuong-thi-an-7.html.]
“Ngược vài phần bản lĩnh.”
Tiếng lạnh ‘Ha ha’ của tên đạo sĩ vang lên, khu rừng nãy còn yên tĩnh, bỗng nhiên liền xuất hiện mấy ánh lửa lác đác, từng đám đạo sĩ ăn mặc chỉnh tề cầm vũ khí thu phục cương thi trong tay lượt bước khỏi bụi cỏ, bọn họ dùng cái gì, vậy mà che giấu mùi vị của chính , lúc ánh lửa trong đêm đen chiếu sáng cả bầu trời, mỗi đều lạnh lùng chằm chằm Bách Hợp và cương thi đang bao vây ở giữa.
“Kiều Bách Hợp, nghĩ tới ngươi rời khỏi sư môn, sống chung với một con cương thi! Hôm nay thể cùng các vị đạo trưởng thanh lý môn hộ, bắt ngươi về xử trí!” Sư phụ đây của Kiều Bách Hợp cũng trong đám . Lúc bên cạnh là nhiều đạo sĩ mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đều khẩn trương Bách Hợp chằm chằm, giống như cương thi chỉ cần đảo mắt một cái, liền thể dọa họ rút lui một bước .
Trong lòng Bách Hợp trầm xuống, lúc đầu nàng còn tưởng rằng tên đạo sĩ là tới tìm yêu quái gì đó, lúc xem nơi nào là tìm yêu quái gì, chính là phân công nhằm bọn họ. Xem đám nhận phận của cương thi bên cạnh, tuy bọn họ dựa gì mà nhận , nhưng theo bản năng Bách Hợp dự cảm tối nay chính và cương thi khả năng gặp chút rắc rối rồi.
“Các ngươi dựa cái gì là cương thi?” Bách Hợp cố nén lo lắng trong lòng, trong quan tài: “Các vị đạo trưởng đều cương thi là khi c.h.ế.t mới thành, nhưng đồng bạn bên cạnh thể tên là Dung Ly, thể chuyện chạy nhảy, chỗ nào giống cương thi?”
“Ngươi thì ? Tối nay mặc cho lưỡi ngươi hái hoa sen, thì cũng thà g.i.ế.c lầm, cũng thể buông tha!” Một tên đại hán mặt chữ quốc, để râu quai nón, mặt than lồng n.g.ự.c đỏ dáng khôi ngô dậy: “Trừ ma vệ đạo, cho dù g.i.ế.c nhầm một ngàn, cũng thể buông tha một cái!”
“Kiều Bách Hợp, nếu ngươi thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, sư phụ còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, nếu đừng trách vi sư bắt ngươi về, cho ngươi huyết tế tổ sư!” Tên đạo sĩ cũng hét lớn tiếng theo, nhiều lượt lấy chuông chiêu thi cùng với vài món đồ chuẩn , đồ vật trong tay một vài tiểu đạo sĩ tác dụng gì với cương thi, nhưng vật phẩm trong tay một vài lão đạo sĩ khiến cho cương thi bắt đầu buồn bực bất an, trong miệng nó phát tiếng ‘Ô ô’ như đang cảnh cáo, bởi vì bao giờ gặp loại tình huống , tuy nó cảm thấy khó chịu, nhưng cũng xoay chạy trốn.