“Thiên Địa sơ khai…” Bách Hợp đột nhiên nhớ tới tên cương thi  cũng luyện Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, hiện tại nó hút máu, bản tính trong xương chế trụ lý trí, nàng   nếu Đạo Đức Kinh thâm sâu hơn một chút  thể ngăn chặn ảnh hưởng mang đến bởi vì hút m.á.u  trong cơ thể nó  , nhưng  tình huống như , nàng  thử một , dù  kết quả  nhất cũng là  biến mất, cương thi  bắt , cũng  hơn  sư phụ Kiều Bách Hợp mang về  lò luyện đan.
“Ngươi   gì?” Theo bản năng, sư phụ Kiều Bách Hợp cảm thấy  chút  , hỏi một câu,  thấy trong miệng Bách Hợp  khẽ niệm gì đó, âm thanh  nhỏ,     rõ.     thấy  ngoại thương   thể vốn  thương  nặng của cương thi bắt đầu nhanh chóng lành , thần sắc đờ đẫn trong mắt nó  bắt đầu dần dần rút , một  nữa trở nên sáng ngời.
“Nó bắt đầu   lý trí rồi, điều    thể?” Một lão đạo sĩ  nhịn  kinh hô một câu, cương thi  từ từ tỉnh táo  lôi kéo đám dây đỏ đang quấn   , bởi vì đạo sĩ  vẽ bùa lên  nó. Nó  dễ dàng liền xé nát cơ thể một lão đạo sĩ.
Nhìn thấy tình cảnh như , lão đạo sĩ còn  xem tình hình liền quyết đoán ném  một lá bùa  xoay  tiện tay bắt lấy mấy  tử môn hạ của chính  bắt đầu chạy trốn.
Thực lực của sư phụ Kiều Bách Hợp vốn   cao,  thể xen lẫn  trong đám đạo sĩ ,  bộ đều bởi vì   bày mưu tính kế  cung cấp ý kiến mà thôi, lúc  lão đạo sĩ  chạy, còn  mấy tên đạo sĩ   thành tựu  nhanh   cương thi g.i.ế.c chết.
“Không! Sao  thể?” Sắc mặt sư phụ Kiều Bách Hợp sợ đến trắng bệch, liên tiếp lui  .
Bách Hợp   lưng cương thi, khí lực cả    rút sạch. Nàng  rút sạch  Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn mà   luyện mấy năm qua, kể cả sinh cơ của cỗ  thể , để chế trụ ảnh hưởng mang đến bởi vì hút m.á.u    cương thi.
“Mạnh Vân Nhi ?” Bách Hợp ho hai tiếng, giọng   khàn khàn.
“Nàng, nàng    giết, Bách Hợp, con tha cho  . Mạnh Vân Nhi  khai, lúc  nàng  ghen tỵ con trở thành  tử của , cho nên, cho nên mới xuống tay độc ác với con mà thôi. Vi sư  giúp con báo thù , con tha cho  .” Lúc  sư phụ của Kiều Bách Hợp   co quắp  đất, cương thi vốn  g.i.ế.c  , nhưng Bách Hợp  vươn tay kéo nó .
“Ghen tỵ  trở thành  tử của ngươi?” Bách Hợp hỏi  một câu, đạo sĩ liền dốc sức liều mạng gật đầu: “Nàng   tâm tư bất chính với , vì thế, hoang tưởng  trở thành chưởng giáo phu nhân. Cho nên mới…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-321-1.html.]
Bách Hợp đoán tới tới lui, cũng  đoán  đáp án  chỉ đơn giản và vớ vẩn như . Mạnh Vân Nhi  trở thành vợ song tu của đạo sĩ, ghen ghét Kiều Bách Hợp có khả năng sẽ trở thành lò luyện đan cho đạo sĩ, cho nên  diệt trừ nàng . Chỉ là một lý do đơn giản như ,  hai một mạng , mà từ trong miệng tên đạo sĩ , Là một cái như  đơn giản lý do,  hại một cái mạng, mà ở đạo sĩ trong miệng, cũng  thể  cuối cùng Mạnh Vân Nhi cũng    một kết cục , xem như gián tiếp  nguyên chủ trút giận,  khi c.h.ế.t  thể   nguyên nhân ,  thể  thành tâm nguyện của nguyên chủ, Bách Hợp cũng    nên cảm thấy may mắn  là hộc m.á.u vì   đáp án như .
“Có  ngươi  hứa hẹn với đám đạo sĩ ,  bắt Dung Ly về?” Đạo Môn chân lực  cả  Bách Hợp đều  rút sạch, gân mạch truyền đến từng đợt cảm giác co rút đau đớn, trong cổ họng, một mùi m.á.u tươi bốc lên, lúc  chuyện chính nàng cũng cảm thấy giống như đang  bong bong m.á.u đang  ngừng trào , tên đạo sĩ sợ hãi vội vàng gật đầu: “Là họ yêu cầu   như , họ  bắt con cương thi  về trấn thủ sơn môn…”
Hắn    xong,  mặt hiện lên vài phần bối rối, hiển nhiên sự thật cũng  nhất định đúng như   đang . Bách Hợp cũng    tin tưởng  , nhưng đến ngày hôm nay, cũng  cần tất yếu truy cứu, dù  tên đạo sĩ  cũng sống  qua hôm nay, nàng sẽ  tha cho  , cương thi cũng sẽ  tha cho  .
“Đừng g.i.ế.c , đừng g.i.ế.c …” Trong miệng đạo sĩ hô to, hai chân  càng  ngừng giãy đạp, cương thi giẫm qua   ,      nhanh kết thành tinh thể băng màu lục bích.
“Kiều, Bách Hợp, Kiều Bách Hợp.” Có giọng  quen thuộc đang kêu nàng, nhưng Bách Hợp  cảm thấy mí mắt nặng như ngàn cân, căn bản  mở nổi.
Gương mặt vốn tràn đầy hắc khí của cương thi lúc   biến trở  dáng vẻ trắng nõn như ngọc, răng nanh  khóe miệng của nó cũng thu ngắn  về kích cỡ ban đầu, mái tóc đen bù xù từ âm khí hóa thành lúc   biến trở về hình dạng  . Cương thi  hóa thành một  thiếu niên tuấn mỹ cả  đầy m.á.u lúc  đang quỳ  đất,    trong lòng giống như biến thành một  khác, hoang mang nhíu mày, như nghi hoặc vì  nàng   chuyện với nó  với nó giống  ngày nữa.
Cương thi có thể ngửi  mùi của  trong lòng, nhất là  khi trải qua chuyện hôm qua, cái thứ mà Bách Hợp đưa cho nó, giúp nó đột phá cửa phi thi cuối cùng, nó có thể cảm giác , lúc  cho dù  gặp  tình huống ngày hôm qua, thì   còn trói  nó nữa, nhưng cương thi  rõ, vì   mà  đây luôn  chuyện với  hết   tới  khác   động đậy,  để ý tới nó nữa.
Nó cảm thấy  chút tủi , vươn tay cẩn thận từng li từng tí đẩy Bách Hợp mấy cái,  thở của nàng  mỏng manh, nó có thể cảm giác , Kiều Bách Hợp mà  đây luôn  chuyện với , niệm Đạo Đức Kinh với  hình như sắp biến mất, ý nghĩ  khiến cho cương thi cảm thấy hình như  chút buồn bực, nó  c.h.ế.t   bao nhiêu năm, là   tim, cũng   nhịp tim, bởi  nó   cảm giác lúc  của  gọi là tâm phiền ý loạn.
“Im lặng.” Nó  tự chủ    câu  mà lúc linh trí của  mới mở, nàng thường xuyên  với nó. Trước  nó vẫn luôn   mấy chữ ‘Im lặng’ , nhưng  thực tế nó cũng căn bản  hiểu  nghĩa gì, chỉ là phản ứng bản năng lúc  mới bắt đầu học mà thôi, thế nhưng lúc  hình như  hiểu tâm tình của Bách Hợp khi  lời  lúc .