Bách Hợp  lạnh một tiếng, trong mũi hừ nhẹ : “Lúc   và chưởng giáo chân nhân đang  chuyện, nào  chỗ cho tiểu bối như ngươi xen mồm.”
Huyền Âm Tử hung hăng trừng Diệp Vị Ương, lúc  lão   đau lòng ái đồ  thương,   thấy Bách Hợp đến đây  lấy kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí  thì liền nóng nảy đến độ trong lòng bốc lửa. Một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Bách Hợp,  thật, Huyền Âm Tử  sợ, nhưng lão  là sợ vị lão giả  lưng Bách Hợp , lúc  khi vị lão giả  cất kiếm phôi trong Tàng Kiếm các của Kiếm Phong đúng là cũng    rõ ràng là  hiến kiếm phôi  . Có điều, thực lực của vị lão tổ tông   gần sắp tới giai đoạn Hợp Thể , chính  vẫn luôn thế nhưng mà vị  lão tổ tông thực lực  sớm nhanh đạt tới Hợp Thể giai đoạn, chính   vẫn luôn  pháp bảo bổn mạng ôn dưỡng nhiều năm, cho dù cũng  bằng kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, nhưng  trong tay vị lão tổ tông , tất nhiên uy lực cũng bất phàm. Mấy ngàn năm qua ngài   bao giờ hỏi đến chuyện kiếm phôi, Huyền Âm Tử cho rằng ngài   quên việc ,  nghĩ tới lúc      nhắc  chuyện cũ.
Nhắc tới cũng là lão  xui xẻo, cái kiếm phôi  đặt ở trong các mấy ngàn năm,  từng  ai dám đánh chủ ý lên kiếm phôi , nhưng trùng hợp  10 năm , khi đó lão  gặp  cô gái mà ái đồ của lão  dẫn về, Hạ Thiên Băng   chỉ là ẩn đơn linh căn khó gặp, mà còn sinh cho ái đồ của  một đứa con trai đơn thiên linh căn là Diệp Vô Nhược,  tu tiên khó  con nối dõi, hơn nữa đồ nhi mà chính   trúng xem như con ruột   đời  xuất sắc như , tâm tình Huyền Âm Tử liền kích động,  tra  Diệp Vô Nhược là đơn thiên linh căn, loại linh căn  quả thực là còn hiếm thấy hơn đơn linh căn Diệp Vị Ương,   sư tổ như lão ,  lúc mới gặp Diệp Vô Nhược, liền vô cùng yêu thích, bởi  nhớ tới miếng kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí mà lão giả  để trong các , lúc đó Huyền Âm Tử liền  chủ tặng kiếm phôi  cho Diệp Vô Nhược  lễ gặp mặt, dù  kiếm phôi  chứa Tiên Thiên Nguyên khí, đứa nhỏ Diệp Vô Nhược   cực kỳ  thiên phú kiếm đạo, về  kiếm phôi   ôn dưỡng trong cơ thể nó, sẽ  ích  lớn với nó.
Cái gì Huyền Âm Tử cũng đều  nghĩ đến,  chỉ  nghĩ đến  một ngày lão giả sẽ phái Bách Hợp tới lấy cái kiếm phôi , lúc  đồ  tặng, cũng   ôn dưỡng trong cơ thể Diệp Vô Nhược hơn mười năm, từ lâu   thể phân cách, hiện tại Bách Hợp tìm tới tận cửa, trong lòng Huyền Âm Tử chột , cũng  khỏi sinh  vài phần nghĩ tới mà sợ: “Tuy nghịch đồ vô lễ đắc tội sư thúc, nhưng cũng  đúng…” Tuy Huyền Âm Tử đau lòng Diệp Vị Ương ăn  thiệt thòi trong tay Bách Hợp, nhưng  bởi vì chột  sợ hãi mà  dám lạnh mặt với Bách Hợp, chỉ là dù trong lòng lão   tức giận  nữa thì cũng chỉ  nén giận. Bách Hợp   nhịn   lạnh: “Chưởng giáo chân nhân  thật , đó là kiếm phôi chứa Tiên Thiên Nguyên khí, cũng   vật bình thường, cái đó sợ là trong đại tông như Vô Cực tông cũng  tìm   vài thứ  giá trị tương đương ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-328-1.html.]
Xác thực là  tìm , nếu  lúc  Huyền Âm Tử cũng sẽ  lấy vật trân quý như  tặng  khác, nhưng lúc  Bách Hợp hỏi  chút lưu tình nào như , Huyền Âm Tử  cảm thấy  hổ   chút căm tức, trầm mặc   gì.
Hạ Thiên Băng thấy khóe miệng Diệp Vị Ương chảy máu, thần sắc trông càng lạnh như băng, trong lòng liền  khỏi sih  vài phần căm tức, lúc nãy tất nhiên nàng cũng    Diệp Vị Ương ăn  nhiều thiệt thòi trong tay Bách Hợp, kiếp  Hạ Bách Hợp ức h.i.ế.p một  nàng thì thôi, lúc  còn dám ức h.i.ế.p nam nhân của nàng, tuy  nàng cũng    tiếp nhận Diệp Vị Ương, nhưng hơn 10 năm nay Diệp Vị Ương vẫn luôn đối xử   với nàng và con trai, lúc  ở ngay  mặt Bách Hợp   chút do dự  bên cạnh nàng, trái tim Hạ Thiên Băng tất nhiên cũng  chút cảm động. Nàng  căn bản  xem Bách Hợp thành  một nhà, lúc  thấy cha của con trai   ức hiếp, cũng mặc kệ Bách Hợp   là tỷ tỷ của   , tay liền trực tiếp run lên lấy  một thanh trường kiếm: “Nói nhảm  gì? Đánh thắng, ngươi hãy  những thứ  nữa,  đánh  liền cút!”
Trải qua trắc trở mấy đời, lúc    Hạ Thiên Băng  rút  sự ngây thơ và nhu nhược mà chỉ trong kiếp đầu tiên mới , lòng  trở nên vô cùng lạnh lùng  cứng rắn, ngoài trừ con trai duy nhất của nàng  và   ruột xem như  uy h.i.ế.p đến nàng  , thì nàng   gần như là vô tình luôn . Lúc  đối mặt với Bách Hợp, nàng   căn bản   tình tỷ  gì cả, thấy Bách Hợp liên tục bức bách, còn  nam nhân của   thương, Hạ Thiên Băng tất nhiên cảm thấy    chuyện với Bách Hợp nữa, trực tiếp tiêu diệt nàng là xong, tất nhiên phiền toái cũng liền sẽ kết thúc.
“Thiên Băng,  nên vọng động…” Lời  của Huyền Âm Tử còn  dứt, thì Hạ Thiên Băng  c.h.é.m , chớp mắt trường kiếm   Bách Hợp bắt lấy, mặc cho nàng  rút thế nào, thì trường kiếm  giống như   nắm  mạch m.á.u , rung động ‘Lạch cạch’ trong tay Bách Hợp, nhưng vẫn  giãy thoát . Lúc  Hạ Thiên Băng còn  chính thức đạt đến cảnh giới Kim Đan,  mà cũng dám  tay với , Bách Hợp   nên   , hạ thủ với ai cũng  thể lưu tình, chỉ  mỗi Hạ Thiên Băng là nàng tuyệt đối   khả năng lưu tình.