Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, một tiếng ‘Rắc’ giòn tan, thanh trường kiếm màu xanh nhạt  lập tức gãy thành hai khúc, Hạ Thiên Băng há miệng ‘Phụt’  m.á.u tươi, trực tiếp quỳ xuống đất, che n.g.ự.c thở hổn hển, đứa bé ôm trong n.g.ự.c cũng suýt nữa  nàng   rớt xuống đất, bên  Diệp Vị Ương lập tức đau lòng  xổm xuống kéo nàng   lòng , nhanh chóng lấy đan dược  đút  miệng nàng ,  dùng pháp lực điều trị pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể cho nàng , nén giận  Bách Hợp : “Đệ tử  Thái thượng trưởng lão thu nhận chính là ỷ thế h.i.ế.p  như  ?”
Tên , bởi vì cho tới bây giờ  từng gặp thất bại, vì  trong lòng cất giấu kiêu ngạo  cao, tất cả ấn tượng của Bách Hợp về Diệp Vị Ương trong nội dung vở kịch đều là , nhưng lúc     mở miệng, thì Bách Hợp liền khộng nhịn   lên. Trước  Hạ Bách Hợp quá mê luyến Diệp Vị Ương, hơn nữa trong nội dung vở kịch  cầu mà  , nên tất nhiên tất cả cảm xúc về   đều là khao khát   và hình tượng cao cao tại thượng của Diệp Vị Ương trong lòng nàng , nhưng lúc   khi vị trưởng lão Vô Cực tông danh vang khắp thiên hạ về   mở miệng, trong lòng Bách Hợp liền chán ghét  thể diễn tả.
“Không  tự lượng sức ,   tay    .”
Hạ Thiên Băng thở hổn hển, pháp bảo bổn mạng  hủy trong tay Bách Hợp, khiến cho nàng   đả kích thật lớn, lúc  nếu   Diệp Vị Ương  mới cho nàng  uống đan dược, thì chỉ sợ tu vi của nàng   phế  hơn phân nửa ngay lúc đó . Hơn nữa  khi giải phẫu biến thành đơn linh căn cũng để  di chứng, cho nên gân mạch  vững chắc như trời sinh, bắt đầu tu luyện thì đúng thật là  nhanh, nhưng khi chính thức nghênh địch, trừ phi là loại cảnh giới thấp hơn , nếu gặp  tu tiên giả cao cấp, thì ngay cả cơ hội chạy thoát nàng  cũng  .
Nếu lúc nàng  còn   thương như ban nãy, thì lúc  gặp  nguy hiểm còn  thể trốn   gian.  lúc  nàng    thương nghiêm trọng, dù  cố chống một  thì cũng chỉ  thể đưa con trai   gian thôi.   cho Hạ Thiên Băng còn cảm thấy may mắn, là Huyền Âm Tử còn ở đây, Huyền Âm Tử là chưởng giáo chân nhân Nguyên Anh trung kỳ,  vẫn luôn yêu thích con , dù Hạ Bách Hợp  phát điên, thì chắc chắn ông  cũng  thể bảo vệ  con của  chu .  mối nhục ngày hôm nay, Hạ Thiên Băng  ghi tạc  lòng, quyết định đợi ngày   đòi Bách Hợp trả  cả vốn lẫn lời.
Nàng  vẫn luôn   tính tình chịu thiệt, giờ Bách Hợp hủy pháp bảo bổn mạng của nàng , ngày  nàng   cho Bách Hợp  sống  ,  c.h.ế.t  xong!
“Vô luận như thế nào, ngươi cũng  nên  tay đả thương !” Diệp Vị Ương nghẹn nghẹn, nếu   hôm nay   thương chính là nữ nhân mà  yêu, thì tất nhiên  cũng  Bách Hợp  như   sai, nhưng  vẫn luôn bao che khuyết điểm, dù  rõ sai chính là Hạ Thiên Băng, nhưng vì Hạ Thiên Băng là nữ nhân của , đương nhiên   bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-329-nu-tu-tien-trong-sinh-8.html.]
“Ý của ngươi là,  nên  đợi nàng     thương mới đúng?” Hình tượng cao lớn lãnh khốc của Diệp Vị Ương trong trí nhớ của bản  Hạ Bách Hợp  nữa tan rã, Bách Hợp  thấy khuôn mặt  liền cảm thấy buồn nôn,  đầu  với Huyền Âm Tử: “Không nghĩ tới chưởng giáo chân nhân ngược  thật sự dạy  một đồ  giỏi nha.”
Tuy  danh nghĩa, bối phận của Bách Hợp cao hơn Huyền Âm Tử, nhưng nếu luận thực lực thì nàng    là đối thủ của Huyền Âm Tử, Huyền Âm Tử là chưởng môn của Vô Cực tông, tu tiên giả trong thiên hạ  thấy lão   ai mà  tôn xưng một tiếng chưởng giáo chân nhân?  bây giờ   một tiểu nha đầu còn  dứt sữa chế nhạo, hết   tới  khác trong lòng tức giận còn  dám tùy ý phát tiết , tất nhiên cảm thụ lúc  trong lòng lão   thể nghĩ.
Oán hận trừng Diệp Vị Ương, tuy Huyền Âm Tử cũng bao che khuyết điểm như Diệp Vị Ương, nhưng lão  phân rõ tình thế, lúc   khi  lấy lòng tùy ý Bách Hợp  nhạo một câu, lão  mới nhỏ giọng : “Sư thúc, ngài xem, giờ kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí   còn trong Kiếm Phong nữa,  bằng sư thúc  chọn thứ khác , chỉ cần sư thúc  trúng, đều  thể lấy.”
“Có  bằng đồ của sư phụ  ? Cái kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí  cũng  là vật thuộc về tông môn, mà là sở hữu riêng của gia sư, hôm nay chính miệng gia sư kêu  đến lấy kiếm phôi về, chỉ thỉnh chưởng giáo chân nhân   kiếm phôi    ai lấy,   tìm   lấy về là .” Trong lòng Bách Hợp  lạnh,  mặt   tỏ vẻ gì, nàng thốt  lời , trong lòng Huyền Âm Tử liền phát khổ, vô ý thức  sang Diệp Vị Ương.
“Phi! Kiếm phôi đó, tiểu gia cầm, hiện tại  trả đó, thế nào?” Bên , Diệp Vô Nhược  Diệp Vị Ương ôm  lòng rốt cuộc  nhịn , kỳ thật lúc nãy nó    chuyện, nhưng vẫn luôn  lão nương bịt miệng  cho , lúc  Hạ Thiên Băng  thương  thể cản nó nữa,  bởi vì từ nhỏ  ăn linh dược như kẹo lớn lên, nên lúc   đạt đến Trúc Cơ kỳ,  thể  là  thiên tư xuất chúng nhất trong đám  tử mới của Vô Cực tông, thậm chí còn lợi hại hơn cha Diệp Vị Ương của nó vài phần, từ nhỏ nó     ngàn kiều vạn sủng đến lớn,  bao giờ gặp  trắc trở, vẫn luôn  sợ trời  sợ đất, tất nhiên lúc  mở miệng liền là giọng điệu   trời cao đất rộng.
“Bây giờ ngươi tự đoạn gân mạch quỳ xuống xin   ,  sẽ   tay với ngươi, nếu  hôm nay ngươi  xuống  đỉnh Kiếm Phong !” Diệp Vô Nhược dương dương đắc ý hất cằm, trong xương của nó kế thừa kiêu ngạo của  cha Diệp Vị Ương của nó, trừ  mà nó hợp ý , cho tới bây giờ đều khinh thường cúi đầu  chuyện với  khác, bình thường đám  Huyền Âm Tử   đều cảm thấy là giọng điệu đáng yêu đồng ngôn vô kỵ, nhưng lúc  Bách Hợp    bốc lên một ngọn lửa vô danh.