“Thành Nguyên Anh.” Có  kinh hô một tiếng, lúc    mới như  đại mộng mới tỉnh,  bầu trời bây giờ mây đen  nhanh chóng tản , một làn hương kỳ dị tỏa , những giọt nước màu ngà sữa giống như những giọt mưa rơi xuống xung quanh Bách Hợp,  nhiều  mừng rỡ như điên  xuống hấp thu trận linh vũ đại bổ mà chỉ   khi vượt qua Lôi kiếp Nguyên Anh kỳ thành công mới  thể rơi xuống,   còn lấy bình ngọc  đựng , mưa rơi xuống  Hạ Thiên Băng, tổn thương  mới  của nàng  nhanh chóng  chữa lành.
Cho dù  tiện nghi cho  khác thì Bách Hợp cũng tuyệt đối  tiện nghi cho nàng , thấy tình huống như , trong lòng Bách Hợp  lạnh hai tiếng, dựa  thuật Luyện Thể Tinh Thần,  thể  ngừng hoạt động, ngay từ đầu mưa còn rơi xuống linh khí mười phần, lúc   thuật Luyện Thể Tinh Thần hấp dẫn, tất cả đều dần dần tụ tập về phía Bách Hợp.
“Sao ?” Diệp Vị Ương đột nhiên cảm thấy hết mưa,  khỏi  chút mờ mịt,    đầu , thì  thấy xung quanh Bách Hợp tụ tập đầy hạt mưa, lúc  đang vây quanh nàng, trong lòng   trầm xuống,   đỡ Hạ Thiên Băng đến hứng chút mưa, thì Hạ Thiên Băng đang dựa trong lòng    từ từ  dậy, trận Cam Lâm  nãy đúng là thứ ,    thể  cho tu vi tiến nhanh, còn  thể chữa trị các tổn thương trong cơ thể nàng , Hạ Thiên Băng vốn bởi vì  sét đánh đến suýt nữa rớt cảnh giới,  trận Cam Lâm  rơi , pháp lực hỗn loạn trong cơ thể  từ từ bình  .
Lúc  khẩu s.ú.n.g trong ống tay áo của Hạ Thiên Băng  biến thành một đống sắt vụn, dính sát  cổ tay nàng ,  một ít  chui  trong cơ thể nàng , nàng giơ cánh tay lên xem xét,  cổ tay trắng nõn lúc    một mảng đen, Cam Lâm  trận sấm sét chữa lành ngoại thương của nàng, nhưng những mảnh sắt  vẫn còn,  đến  cho nàng nhíu mày, nhớ tới tình huống của   nãy,  sờ tới bụng bằng phẳng của , liền  chút do dự lấy đao gọt  khối thịt  xí đó  cổ tay , tuy đau đến khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng  vặn cơn đau nhức   nhắc nhở nàng nhớ kỹ mối thù của đứa con   đời của .
“Chúc mừng sư thúc, sư tổ   kế tục, thật đáng mừng.” Một khi Bách Hợp lên đến Nguyên Anh kỳ, liền tự động trở thành trưởng lão Vô Cực tông, Huyền Âm Tử  nghĩ tới tu sĩ  đời  nhiều như ,   khả năng bước  Nguyên Anh chỉ  rải rác, Bách Hợp cũng   thiên tư trác tuyệt, nhưng  ngờ cuối cùng nàng vẫn hóa Đan thành Anh, tốc độ tu luyện như   chỉ khiến cho lão  kinh hãi, mà  càng  cho lão  cảm thấy đắng chát, nghĩ đến    vì để Hạ Thiên Băng  vợ của đồ  mà từng sinh  khúc mắc với Bách Hợp, Huyền Âm Tử  khỏi  khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-333-nu-tu-tien-trong-sinh-12.html.]
Bách Hợp  thèm để ý đến Huyền Âm Tử, nàng cố gắng thu thập nước mưa xung quanh  trong cơ thể, lúc  cảm giác  Lôi Điện lực cùng với pháp lực  vốn luyện hóa  đang cuộn trào trong , cộng thêm Cam Lâm  mới cố gắng thu  trong gân mạch, khiến cho Bách Hợp dù  tiến  Nguyên Anh kỳ, nhưng lúc  cũng cảm thấy  chút  chịu đựng nổi. Nàng  xuống điều trị pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Lôi Điện lực  hại Hạ Thiên Băng  nãy  dẫn  trong cơ thể hơn phân nửa, hơn nữa  đó  dẫn  một ít Thiên Lôi nữa khi dùng Thiên Địa linh khí chống  Lôi kiếp, lúc  đang trộn lẫn với Linh lực  dẫn  trong cơ thể , căn bản  khu trừ , sắc mặt Bách Hợp xanh trắng đan xem một hồi, mới đè nén cảm giác khiến cho nàng khó chịu  nôn  xuống.
“Sư phụ, hiện giờ Băng Băng…” Diệp Vị Ương oán hận  Bách Hợp, khi  đến bụng bằng phẳng của Hạ Thiên Băng,  khỏi nghiến răng nghiến lợi : “Chuyện   thể bỏ qua như …” Người tu chân khó  con nối dõi, lúc    và Hạ Thiên Băng thật vất vả mới   một đứa con trai  thiên linh căn thì   Bách Hợp hủy,  còn mạnh mẽ lấy  kiếm phôi trong cơ thể nó,  cho    con đường tu luyện Diệp Vô Nhược chỉ  dừng bước ở đây, mỗi  Diệp Vị Ương nhớ tới chuyện , trong lòng liền càng phát  oán hận, hôm nay   một đứa con  gãy  tay Bách Hợp, lúc  tâm liều c.h.ế.t với Bách Hợp cũng , nhưng    rõ    là đối thủ của Bách Hợp, bởi  chỉ  thể ký thác hy vọng lên  Huyền Âm Tử.
“Câm miệng!” Trong lòng Huyền Âm Tử  khổ, dù  rõ lúc nãy Bách Hợp ám toán Hạ Thiên Băng, kỳ thật  đang đáng tiếc đứa bé   đời trong bụng Hạ Thiên Băng , mang thai  gần 2 năm , sắp tới lúc sinh, giờ  c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, Huyền Âm Tử  nghĩ tới một đồ tôn  thiên tử trác tuyệt của  cứ  hủy hoại chỉ trong chốc lát như , trong lòng liền rỉ máu. Chỉ là lúc   giống ngày xưa, chuyện    chọc lão giả vô cùng tức giận, hôm nay uy tín chưởng môn của   rớt xuống ngàn trượng,  nào dám trêu chọc Bách Hợp nữa, bởi  dù Huyền Âm Tử đau lòng đồ tôn, nhưng cũng chỉ lạnh mặt quát đồ : “Sư thúc  việc, tự  đạo lý, huống chi  mặt trưởng bối, nào  chỗ cho một tiểu bối như ngươi  chuyện!”
Bách Hợp  rõ lời  là Huyền Âm Tử  cho  ,  tiên nâng  lên cao,  ám chỉ   cho   một câu trả lời, nếu  một trưởng bối như Bách Hợp vô cớ đả thương tiểu bối, thanh danh của nàng ở Vô Cực tông  thể sẽ  ảnh hưởng lớn.
“Hừ.” Bách Hợp  lạnh một tiếng, s.ú.n.g ngắn mà lúc nãy Hạ Thiên Băng ám toán nàng,  của thế giới   bao giờ thấy, huống chi viên đạn b.ắ.n    Lôi kiếp đánh  mất,  lẽ rơi xuống đất,  mất tia sét  đó đánh nổ thành phấn , lúc   tìm  chứng cứ Hạ Thiên Băng ám toán nàng xác thực  dễ, nhưng lúc  Bách Hợp dựa  cái gì   đạo lý?