“Vì   thể?” Bách Hợp   lời  của Huyền Âm Tử, cũng bất chấp đang  chuyện với Ma Ngang Tú,  áy náy xin   , phong độ của vị hòa thượng Tử Lôi Âm tự  vô cùng  chắp tay  n.g.ự.c vái một cái, cũng  lên tiếng.
“Nếu sư tổ phi thăng,    Vô Cực tông    đây?” Trong lòng Huyền Âm Tử nóng nảy đến phát hỏa, nếu Vô Ngã Viêm phi thăng, về  Vô Cực tông chính là    phù hộ,   danh tiếng của lão tổ tông , chỉ sợ Vô Cực tông sẽ   khác gặm đến xương cũng  còn, huống chi Vô Cực tông  Vô Ngã Viêm mới xứng là một trong ba đại tông phái, cùng tồn tại xưng hùng với hai tông Tử Lôi Âm tự và Quỷ Vương tông,   Vô Ngã Viêm, Vô Cực tông sẽ lập tức rơi xuống hàng bang phái nhị lưu, nơi nào sẽ còn  vinh quang khiến cho các đại môn phái đến đây đầu nhập như lúc ?
Huyền Âm Tử bất mãn cực kỳ, quan trọng nhất là Bách Hợp  chẳng phân biệt  nơi chốn   chuyện như  ở  mặt đám  , tuy   rõ nếu Vô Ngã Viêm quả thật phi thăng thì nhất định là  thể gạt  bất cứ ai  đại lục , nhưng  chính là   để cho  của Tử Lôi Âm tự  chuyện  sớm.
“Trước  Vô Cực tông như thế nào, thì   vẫn là như , sư phụ thủ hộ Vô Cực tông nhiều năm, cho dù là  phi thăng, thì cũng là chuyện theo lý thường  , chẳng lẽ chưởng giáo chân nhân hy vọng sư phụ ở  đây hao hết thọ nguyên?” Bách Hợp  nhịn   lạnh, theo trí nhớ của Hạ Bách Hợp thì Vô Ngã Viêm  thủ hộ Vô Cực tông gần năm sáu ngàn năm rồi, cho dù  khi tiến  Hóa Thần kỳ tuổi thọ sẽ  dài, thậm chí  khả năng Vô Ngã Viêm còn dùng bí pháp gì đó để gia tăng tuổi thọ của ông , nhưng chỉ cần  một tia hy vọng, thì ông  nhất định sẽ độ kiếp phi thăng, một khi tiến  Hợp Thể kỳ phi thăng thượng giới, đến lúc đó liền  thêm mấy vạn năm tuổi thọ,  ai sẽ tình nguyện chỉ sống mấy ngàn năm chứ? Tu luyện cả đời để  gả y cho  khác ? Cho dù Vô Ngã Viêm  cảm tình sâu sắc với Vô Cực tông, thì ông  cũng sẽ tuyệt đối  thể nào   chuyện ngu như . Trên đời đúng là  Thánh Phụ, nhưng Vô Ngã Viêm tuyệt đối  thể nào là một  trong những Thánh Phụ đó.
Nghe  lời  của Bách Hợp, Huyền Âm Tử liền á khẩu  trả lời , nhưng lão    chút  cam lòng, bởi  hừ lạnh một tiếng  đó ôm một bụng hỏa khí  qua một bên, quyết định đợi  khi giải quyết xong chuyện , lão   đích  dẫn mấy vạn  tử trong Vô Cực tông quỳ gối  Vô Ngã Phong, cầu Vô Ngã Viêm  đổi tâm ý!
“Xin sư  cho tiểu   vài câu, thật  lúc  Tử Lôi Âm trúc  đang ở trong tay tiểu , nhưng lúc  tiểu   , cho nên  luyện nó thành kiếm phôi bổn mạng .” Bách Hợp thốt  lời ,   nào còn  rõ Vô Ngã Viêm là vì đồ   mới  thể mạnh mẽ xông  Tử Lôi Âm tự, chính là vì giúp đồ  tìm pháp bảo  ý thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-335-nu-tu-tien-trong-sinh-14.html.]
Tử Lôi Âm trúc  mất vạn năm mới nảy mầm, vạn năm hoa nở, kết quả thì  càng  đợi tới mười vạn năm, thẳng đến rễ trúc héo rũ, hơn nữa  ngắt lấy trái mà    trúc  thương, thì mới  thể hình thành Âm Trúc. Mà bảo vật trấn phái Tử Lôi Âm trúc  của Tử Lôi Âm tự là  cơ duyên xảo hợp  mấy vạn năm , lúc đó đại năng trong chùa phi thăng, chín lôi kiếp  trời đánh xuống Hợp Thể kỳ, trùng hợp bổ  cây trúc sắp héo rũ, cây trúc vốn nên c.h.ế.t , nhưng hết   tới  khác trùng hợp tại giờ khác   hình thành Âm Trúc, chính là  cơ duyên xảo hợp mới   một bảo bối như ,   hiện lên màu tím nhạt, cũng  điện lưu,   trong Tử Lôi Âm tự xem là bảo vật truyền thừa, canh giữ như tròng mắt  cho phép  khác ngấp nghé, mấy vạn năm qua  ai dám đánh chủ ý lên cây trúc , sợ là ngay cả  bổn phái trong Tử Lôi Âm tự gặp  vật  cũng  ít  càng ít. Vậy mà lão giả  đoạt  vật , còn đưa nó cho Bách Hợp  kiếm phôi.
Huyền Âm Tử vốn cho là    chuyện Vô Ngã Viêm sắp phi thăng kích thích  nhẹ, lúc    Bách Hợp   một bảo bối như , lập tức ghen ghét đến mắt đều đỏ lên.
“Như , lão tiền bối Vô Ngã Viêm lấy  nanh vuốt m.á.u huyết của thần thú thủ hộ bổn phái, cũng là cho sư  dùng để luyện hóa pháp bảo ?” Ma Ngang Tú   như thế, dường như   chút giật  nào, ánh mắt   hiện lên ý  hiểu rõ: “Sư   mang linh căn hệ Lôi, càng khó  chính là pháp lực trong cơ thể  ẩn chứa Thiên Lôi lực, khó trách lão tiền bối Vô Ngã Viêm vì  mà  lấy vật đó.”
Nếu   hùng hổ bắt Bách Hợp trả  đồ thì thôi, lúc  xem  tính tình  tiểu hòa thượng  còn khá , Bách Hợp cũng  ngượng ngùng, nhẹ gật đầu ngầm thừa nhận, Diệu Âm sư thái ở bên  đang  nhắm mắt trong miệng niệm kinh Phật, cầm một chuỗi Bồ Đề nhẹ nhàng  hạt, giống như  nhập định.
“Nếu thế, vật   luyện thành pháp bảo thì thu hồi về cũng đúng là   cho sư , vật  xem như là tiểu tăng chúc mừng sư  thăng Nguyên Anh.” Ma Ngang Tú khẽ mỉm ,   thốt  lời , mặc dù  Tử Lôi Âm tự  chút bất mãn, nhưng    ai lên tiếng, tròng mắt của Huyền Âm Tử đều sắp rớt , đúng ngay lúc trong lòng đang ghen ghét buồn bực, thì Ma Ngang Tú  : “Chỉ là   tới cũng  thỉnh sư  giúp Tử Lôi Âm tự một chuyện, nếu sư  đồng ý, tiểu tăng  tặng thêm cho sư  Trúc Tâm dịch vạn năm, vật   dùng để gia tăng uy lực của Tử Lôi Âm trúc, ôn dưỡng kiếm phôi là vô cùng phù hợp.”
Dù      lời ,    nhờ chính  hỗ trợ, Bách Hợp cũng   tư cách từ chối, lúc     còn lấy  chỗ , tất nhiên Bách Hợp  càng  thể từ chối, do dự một chút, liền nhắm mắt gật đầu.