Mọi  đều  giọng    hấp dẫn, đều  đầu  , đến ngay cả công chúa Văn An cũng  mặt sang , Bách Hợp  mất trọng tâm lao về phía , nàng bối rối vốn  ngã lệch sang một bên, nhưng Tô Bách Dung một phát bắt  nàng, lo lắng : “Muội  coi chừng” Giọng  của nàng  dịu dàng đáng yêu, nhưng cánh tay túm lấy Bách Hợp  dùng sức, như là vùng vẫy một phen, cuối cùng dùng hết sức đẩy nàng về phía công chúa Văn An.
“A….”trong phòng liền vang lên tiếng hét, Bách Hợp nhào  trong n.g.ự.c công chúa Văn An, biến cố   cho đám đông sợ hãi mà kêu lên một tiếng, công chúa Văn An  dọa sợ  nhẹ, vốn trong tay bà đang còn cầm chén , lúc  đều giội tất cả lên  Bách Hợp, nha  bưng kẹo đường quả  lưng công chúa Văn An ném đĩa trái cây  vội vàng chạy  kéo Bách Hợp tránh , Bách Hợp cũng bất chấp lúc   đang  chật vật, phía  lưng của nàng nóng rát, quan trọng hơn là chung quanh liên tiếp truyền đến tiếng hít  lạnh, một bên nàng cố nén đau đớn một bên nhanh chóng lui về phía  ngã  xuống đất, lúc  nàng thà để cho  mất mặt, cũng tuyệt  thể để cho công chúa Văn An  theo bêu  cùng một chỗ với  .
“Phu nhân thứ tội”Bách Hợp cắn môi, trong lòng  chút tức giận, một chuyến nhiệm vụ    nửa điểm đầu mối thì cũng thôi , bây giờ   còn  Tô Bách Dung tính kế một trận, từ khi trí lực của nàng tăng lên đến nay  từng  ăn thiệt thòi lớn như , thế mà lúc     tính toán, trong lòng buồn bực   nên lời, bây giờ ý nghĩ  bóp c.h.ế.t Tô Bách Dung đều  .
Vẻ mặt công chúa Văn An giận dữ, mấy   mới  chuyện liền xoay  vòng , đầu là một thiếu niên tầm mười lăm tuổi, lớn lên  tuấn mày rậm mắt tinh, mặc một  cẩm bảo dùng ngân tuyến thêu lên đám mây đầu đội ngọc quan, lúc thấy  tình cảnh  mặt liền há hốc miệng hỏi:
“Tổ mẫu đây là…”
Vừa  còn bày  bộ dáng  dọa ngốc, Tô Bách Dung lúc   nhanh chóng  xổm xuống, cầm khăn tay giúp Bách Hợp lau mặt, vẻ mặt ôn nhu : “Tiểu Hợp   ? Bị dọa  ?”
Tìn cảnh hỗn loạn, hai  thiếu nữ dung mạo giống  như đúc, lúc  một  ngã   mặt đất, một  thì ôn nhu  nàng lau mặt, tình cảnh   cho hai thiếu niên  mới     đến ngây . Công chúa Văn An tức giận đến    lời, sắc mặt tái nhợt. khóe miệng nhếch lên,trong mắt như là kết một tầng băng, Hạ thị lúc  mới cuống quýt phúc lễ thỉnh tội, nhưng phủ Trấn Quốc Công vẫn mượn cớ để cho các nàng  nghỉ ngơi mà mời  Tô gia về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-347-tim-kiem-cuoc-doi-tiec-nuoi-5.html.]
Trải qua chuyện  hai tỷ  Tô gia trở thành trò  trong kinh thành, Hạ thị nghĩ đến ánh mắt của   khi  rời hỏi phủ Trấn Quốc Công khi nãy, trong lòng buồn bực  vui,  khi bà lên xe ngựa  cũng   Tô Bách Dung đang cúi đầu suy nghĩ  ở bên cạnh lấy một cái, mà trực tiếp kéo Bách Hợp  trong n.g.ự.c . Không hề trách mắng nàng gây họa,  khi xem xét vết thương  lưng của nàng. Lúc  mới thở  một : “A Di Đà Phật, ông trời phù hộ, may mắn   rách da,  thể của bé gái vô cùng quan trọng, tuyệt đối  thể để  sẹo.”
Hạ thị   xong lời , Bách Hợp  nhịn   đầu  chằm chằm Tô Bách Dung, lúc   nhắc  việc   cũng   ích gì, nhưng Bách Hợp  nuốt  trôi cơn tức , dù Hạ thị  trách nàng, nhưng Bách Hợp  thể duy trì khuôn mặt bình tĩnh như  nữa, tức giận đến    lời.
Trở  Tô phủ, Hạ thị  đích  đưa con gái về phòng nhưng bà  hồi báo  việc với  chồng, nên  khi bà phân phó ma ma của  đưa Bách Hợp trở về, liền lên nhuyễn kiệu  .
“ Tô Bách Hợp ngươi đừng thấy là  hại ngươi, chuyện hôm nay  đang giúp ngươi! Đương nhiên, ngươi  hiểu   cũng  trách ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ  cảm ơn .”  Tô Bách Dung ngẩng mặt lên,  khi  xong câu ,  mặt nàng  hiện lên vẻ phức tạp, liếc  Bách Hợp,  vô thức duỗi tay sờ lên mặt , lúc  mới thở sâu một ,    rời .
Được tiện nghi còn  khoe mẽ,   nàng   hại mất hết mặt mũi  mặt  , lúc  Tô Bách Dung   là đang giúp , Bách Hợp tức quá hóa : “Nói như ,  ngược   cảm ơn ngươi .”
Đã  nhiều nhiệm vụ như ,  từng phát sinh tình huống    tính toán như , nhưng lúc    một thiếu nữ mới mười hai tuổi tính toán, hơn nữa còn là một  cổ đại, Bách Hợp cảm thấy  chút thất bại,Tô Bách Dung    vài bước liền dừng một chút, xoay  ,  dung mạo giống nàng  còn mang theo vài phần âm lãnh cùng với quyết tâm: ‘ Ngươi  cần cám ơn ,  chỉ   một chút việc thôi”