“ gả cao cũng  , sự chua xót trong đó,   ngươi nếm  đau khổ nhất định sẽ hối hận,     sẽ  hại ngươi, Nhị lão gia Liễu gia tài văn chương thư pháp cho đến hiện tại  thể  vô cùng xuất chúng, tuổi tác   lớn chút, nhưng bên    chính thê, chỉ  nha  thông phòng, ngươi gả đến chính là chính thất…”
Miệng Tô Bách Dung lúc đóng lúc mở,   là đang thuyết phục bản  nàng  đang thuyết phục Bách Hợp.
Tuy rằng Bách Hợp  nghĩ tới việc sẽ gả cho ai, Tô Bách Dung     gả cao để chứng minh  giỏi hơn, thật   là mùi vị gì, nhưng ý nghĩ   giống với tính cách lúc  của nguyên chủ,   khả năng, nàng từ lời  của Tô Bách Dung trong đầu chợt lóe cái gì đó cực nhanh, trong lúc nhất thời  thể bắt , Tô Bách Dung  :
“Tuy   phận ngươi chênh lệch, danh tiếng   hao tổn, chỉ cần  cùng Nhị lão gia trở thành chuyện , cho dù  đó thanh danh , vẫn  thể đóng cửa  mà sống, tính tình Nhị lão gia ôn hòa, nhất định sẽ  đối  với ngươi cả đời, như   cũng coi như  phụ lòng chính …”
“Thực sự ngươi   còn  hơn hát.” Trong lòng Bách Hợp tức giận, lúc  một luồng khí nóng từ  bụng bốc lên, nàng dùng nội lực miễn cưỡng áp chế , vẻ măt xem thường:”Chính ngươi gả cho phu quân  tuấn trẻ tuổi, nhưng  tính toán gả  cho một  hơn năm mươi tuổi.” Đừng  tới nàng   Tô Bách Hợp chân chính, cũng sẽ  vì Tô Bách Dung  hai ba câu mà động tâm, coi như nàng là Tô Bách Hợp thật, cũng sẽ  đáp ứng yêu cầu hoang đường của Tô Bách Dung, dù Nhị lão gia , chân   tật, thật sự với  phận của  nhiều   lọt  mắt , kém  thì cũng  lọt  mắt Văn An công chúa và , huống chi dù   nhưng cũng lớn tuổi .  Để một thiếu nữ như hoa gả cho một nam nhân còn già hơn cả cha . Thứ nhất là xúc phạm tới xuất  của Bách Hợp. Nàng   gì cũng là con vợ cả Hậu phủ,   Tô Bách Dung coi  bằng con thứ. Thứ hai cho dù Tô Bách Dung  động tới Tô Bách Hợp,   Nhị lão gia lớn tuổi, nếu như  buông tay, để  trở thành quả phụ sống thủ tiết, cũng mệt cho Tô Bách Dung nghĩ  .
Huống chi  khi thành hôn để  với Nhị lão gia gạo nấu thành cơm, chiêu  của Tô Bách Dung đủ thâm độc. Sau  Tô Bách Hợp mất hết danh tiếng, cả đời   mặt mũi gặp  khác? Nếu như    trong nội dung vở kịch Tô Bách Dung sẽ c.h.ế.t sớm, lúc  Bách Hợp thật  coi nàng là đối tượng của nhiệm vụ một đao đ.â.m chết.
Tô Bách Dung   tới sắc mặt nghiêm , thật lâu  mới  gằn:” Ta vì   cho ngươi, nhưng ngươi   coi  gì,  cũng  cần ngươi cảm kích, chỉ cần   thẹn với lương tâm.” Nói xong lời , nàng đưa tay lôi cánh tay Bách Hợp kéo  trong đình:” Ta   cho ngươi, ngươi chỉ cần   là . Nếu ngươi thuận theo, sẽ ít  chịu khổ. Nếu ngươi phản kháng, khổ chính là ngươi, cha  nơi đó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-350-tim-kiem-cuoc-doi-tiec-nuoi-8.html.]
Nàng còn   dứt lời, trong lòng Bách Hợp  động, dáng vẻ giả như  chịu nổi, trở tay đem Tô Bách Dung kéo:” Ngươi vì  cho  cái gì, rõ ràng là vì chính ngươi, đúng ? Từ nhỏ  với ngươi tranh chấp,  lẽ vì thế ngươi  thích , ngươi  loại bỏ !”
“Ngươi  bậy!” Tô Bách Dung  , giống như mèo  giẫm lên đuôi, suýt nữa nhảy lên:”Ta và ngươi vốn là…”
Nói xong lời , trong nháy mắt Tô Bách Dung như hiểu  cái gì, cắn môi lắc đầu:”Ta sẽ  hại ngươi, nếu ngươi  tin cũng  , gả  cao môn đại hộ cũng  …”
“Xưa nay   nghĩ tới gả cao, ngươi dựa   mà    chủ?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Bách Dung, Bách Hợp cố ý :” Ngươi cũng vì chính ngươi thôi, chính ngươi gả cho Liễu thế tử, tỷ  chúng   cùng gả cho chú cháu ,    khác sẽ nghĩ thế nào, sẽ nghĩ  thế nào?”
Tô Bách Dung  Bách Hợp  ,  khỏi  gằn hai tiếng:” Ngươi   gả cao, ngươi  thể giấu  khác nhưng  giấu  ? Lúc  …” Nàng như định thốt lên lời gì đó, nhưng vẫn nén  đúng lúc, gắt gao cắn chặt môi,  gằn hai tiếng:”Trong lòng ngươi đang suy nghĩ    rõ, ngươi giấu   khác, nhưng mãi  thể giấu  , chuyện hôm nay ngươi đồng ý cũng ,   cũng  ,  chung ý   quyết…”
Đến lúc , Bách Hợp  thử thăm dò cũng   gì, bởi  đem cánh tay tránh thoát,  chút nghĩ ngợi tát cho Tô Bách Dung một cái, “Bốp” một tiếng đánh cho đầu Tô Bách Dung nghiêng về một phía,  lệch , ngã sấp xuống cạnh cột đá cẩm thạch, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt âm trầm  chằm chằm Bách Hợp.
“Vô liêm sỉ.” Phía    gào lên, từng  tiến lên  đỡ Tô Bách Dung, cả  Tô Bách Dung mềm nhũn   đỡ lên, vạt váy áo   m.á.u thấm ướt. Trong đình tiếng đàn đột nhiên ngừng , thừa dịp đang hỗn loạn, Bách Hợp liền  đầu chạy, Tô Bách Dung   chuyện đáng  hổ như , trong lòng  Liễu gia dù phẫn nộ cũng  dám lộ , nội lực của Bách Hợp suýt nữa  ép  dược tính, trong đình một   chừng năm mươi tuổi: tùy tùng của nam nhân   dậy, hướng về bên  hô hai câu,  khi thấy Bách Hợp   đầu  chạy trốn càng nhanh hơn thì  khổ hai tiếng   câu nào nữa.