Trong phòng bếp truyền đến tiếng cha Đường đang an ủi Diệp Như Mị, trong lòng  cỗ lửa giận vô danh bùng lên, dường như suýt nữa Bách Hợp  khống chế nổi  xông  phòng bếp .
“Gần đây tiểu Hợp  đổi nhiều lắm,    bên ngoài   dạy con bé cái gì?” Diệp Như Mị  dứt lời thì cha Đường trầm mặt , lúc ăn sáng thì Diệp Như Mị cũng   mặt, hôm nay do cha Đường bưng  phòng cho bà , cũng giống như lúc  cha Đường bưng cho Bách Hợp , lúc Bách Hợp đang ăn sáng thì cha Đường  cô  thở dài: “Dì Diệp của con mang thai gần đây tính tình   lắm, cha  rõ trong lòng con khó chịu, chỉ tạm thời thôi đợi dì Diệp con sinh em bé  thì  .”
Bách Hợp   trả lời, bờ môi của cha Đường giật giật, cuối cùng cũng  mở miệng  chuyện nữa. Đợi lúc ông  cầm cặp công văn   ngoài, Diệp Như Mị luôn luôn trốn tránh trong phòng lúc  mới lắc  từ trong phòng  , bà  tựa cửa  Bách Hợp  lạnh: “Tiểu Hợp, nay dì mang thai, con dì cũng   tình thương trọn vẹn của cha, cháu  chiếm thương yêu của cha cháu hơn 10 năm, hiện tại cũng nên trả  cho em trai cháu ?”
Bà     lôi kéo tay của Bách Hợp: “Gần đây cháu cũng nên về chỗ  của  , mà cũng  cần   như dì . Hôm nay  cơ hội cho cháu ở chung với  ruột của , chắc tiểu Hợp   đúng ? Dì giúp cháu thu dọn quần áo   nào? ” Diệp Như Mị  dứt lời,  kéo Bách Hợp  về phòng, bàn tay bà  lạnh như băng, cảm giác  bà  nắm lấy phảng phất giống như là  một con rắn quấn lấy, Bách Hợp  định đưa tay đẩy bà  , Diệp Như Mị   còn  vững vàng trong lúc đó  giống như     định theo lực đạo Bách Hợp đẩy  ngoài, vốn là cái bụng mới  nhô  thoáng cái va  chân cái bàn dài trong phòng ăn, chỉ  “Bành ” một tiếng nhỏ, Diệp Như Mị  xổm  mặt đất vẻ mặt thống khổ, ôm bụng bắt đầu thống khổ la lên.
Tình huống xảy  tương tự giống như trong nội dung câu chuyện  cho Bách Hợp mở miệng  toe toét, trong cốt truyện Bách Hợp và Diệp Như Mị nổi lên tranh chấp, cuối cùng đẩy ngã bà  dẫn tới sảy thai, cô  cố gắng tránh tình huống   mà nó vẫn xảy , để cho chuyện áy náy của Đường Bách Hợp vẫn phát sinh. Làm cho cô  mỗi khi nhớ tới thì lương tâm bất an, lúc  vô luận thế nào cũng giống như trò khôi hài một  Diệp Như Mị tự biên tự diễn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-357-hanh-trinh-bo-mang-thien-nhai-3.html.]
Diệp Như Mị   cần đứa con của ! Bách Hợp vô ý thức lùi về  hai bước, cửa phòng thoáng cái  đẩy , cha Đường  mới ôm công văn    lâu     thấy  tình cảnh trong phòng, vô ý thức ngây dại.
“ Anh  cứu em,   nên trách tiểu Hợp… ” lúc  cái trán Diệp Như Mị  thấm  mồ hôi lạnh to như hạt đậu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bờ môi suýt nữa  cắn nát, bà chỉ kêu to cha Đường cứu cô. Cũng  nữa   rõ với cha Đường  nên trách Bách Hợp, vẻ mặt cha Đường phức tạp liếc  Bách Hợp, ném đồ trong tay xuống mặt đất, sải bước đến ôm lấy Diệp Như Mị  cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Trong phòng chỉ còn  Bách Hợp  thấy bóng  cha Đường bối rối ôm Diệp Như Mị  ngoài, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm túc. Cô tưởng khó khăn của nhiệm vụ   chỉ là  điều tra xem Diệp Như Mị   nào sát hại,  ngờ Diệp Như Mị vì  hãm hại cô mà  từ bỏ đứa con cốt nhục  sinh của chính ,  tiếc dùng loại phương thức thảm thiết . Tuy Diệp Như Mị   xem cô   mắt,khắp nơi   cô nổi giận, tuy nhiên đó cũng là một vài thủ đoạn nhỏ,   nhằm  cô, hình như bắt đầu từ lúc bắt gặp bà  cùng  đàn ông lạ lẫm trong buổi tự học tối hôm đó, Bách Hợp cũng   quản sự tình của Diệp Như Mị, nhưng bây giờ sự tình  rơi xuống đầu cô, cho dù   quản, cô cũng nhất định tra  manh mối.
Cùng ngày Diệp Như Mị  đưa  bệnh viện, đứa bé trai trong bụng cũng  giữ , lúc cha Đường gọi điện về báo giọng  rõ ràng mang theo thất vọng và mỏi mệt,  khi ông dặn dò vài câu kêu Bách Hợp tự chiếu cố chính , cũng  giống như   đợi Bách Hợp gát máy , mà là  đầu tự  tắt điện thoại .
Buổi tối cha Đường cũng   tới đón cô, Bách Hợp học xong tiết tự học buổi tối, lúc từ  xe buýt xuống   con đường nhỏ, phía  tối tăm lạnh lẽo     là do đèn đường  hư  , xung quanh lộ  chút âm trầm, nhưng con đường  từ lúc Bách Hợp tiến  nhiệm vụ đến nay   hơn 10  , cho dù  nhắm mắt  cũng  thể   xung quanh  những loại hoa cỏ gì, cô đeo túi xách  về phía cổng chung cư,  cây ngô đồng  sắp rụng sạch lá  một cánh tay đưa  ngoài, cánh tay vội vàng kéo mạnh cô  n.g.ự.c  nọ