Đêm qua lúc đốt Hoa đăng, nước trong   ánh trăng sáng,  cần rượu, chỉ phong cảnh thôi cũng  khiến  say. Thế nhưng hôm nay ban ngày mà  vớt đèn hoa sen, thật sự chẳng  tuyệt vời. Đêm qua gió thổi muộn, hoa sen hơn phân nửa đều héo rũ cả rồi, bên trong kẹp một ít khăn lụa giấy, lúc   nổi  mặt hồ mà là chìm  đáy nước.
Nếu là ở mặt hồ cũng may, tuy xa một chút, suy nghĩ biện pháp tìm cây gậy trúc    tính đến, nhưng mà nếu chìm đến tận đáy, cần  lội nước xuống đáy nguồn mới có thể lấy . Nếu  sắc phong vị trí Tài nhân, bên  còn  một cung nữ  thể sai bảo, nếu là  mới  cung, chỉ còn cách tự  lội xuống  vớt rồi. Trong lúc nhất thời bờ hồ thưa thớt bốn phía vây quanh , mỗi  đều chật vật  chằm chằm  trong dòng nước. Đêm qua gió thổi mạnh, đèn hoa sen thổi bay tứ phía. Lúc   lẽ  bay  cực xa rồi, dọc theo bờ hồ xuống  ngẫu nhiên còn có thể phát hiện mấy cái lẻ tẻ.
Bách Hợp thừa lúc bước xuống liễn   ngoài, chứng kiến cả đàn cả lũ thiếu nữ mỗi  hoặc  khuôn mặt  tang, hoặc hai mắt ngốc trệ vô thần dựa sát  , bộ dáng vô cùng thê lương.
 hết   tới  khác trong lòng Bách Hợp   hề đồng tình, dù  trong nhiệm vụ  nàng cần   là  ác, ác đến mức  cho  nghiến răng nghiến lợi,   hết   tới  khác   cách nào gây khó dễ cho nàng,cảm giác thật sự quá sảng khoái. Bách Hợp dọc theo đường  tới,  nhiều  trong lòng dù đang đem nàng chửi bới đến thương tích đầy , mà thấy  đến nàng bước xuống liễn  qua, như  đếu  quỳ rạp xuống đất mà hô  nương nương, gây sự chú ý một vòng, thẳng đến   đầu nguồn đêm qua một đám các thiếu nữ phóng hoa đăng, nhiều  thiếu nữ lúc  hợp  ôm  .
“Đi  một cái,  cái gì. Cũng   là cha  chết. Xui!” Bách Hợp đầu cũng  ngẩng. Trong bộ liễn của nàng  để giỏ xanh đặt mấy món trái cây mùa hạ tươi mới,  do nội thị cắt gọt chỉnh tề, nàng cầm cái xiên bạc,   tiếng ‘Nức nở nghẹn ngào’ thì  kiên nhẫn, phất phất tay.
Phất Ngọc lĩnh mệnh tiến đến, bên  tiếng  nghỉ ngơi nghỉ, một đám thiếu nữ đồng thời  lên, mỗi  cúi thấp đầu như là sương đánh qua quả cà bình thường hướng bên  , duy chỉ   một  ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ nghiêm chỉnh  kiêu ngạo. Bách Hợp liếc qua thấy bộ dáng của Dương Ngọc Như, lông mày  khỏi nhíu 
“Chúng nô tỳ bái kiến Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Một đám thiếu nữ dịu dàng hô lên, còn Dương Ngọc Như  trực tiếp  thẳng tắp:
“Nương nương, nô tỳ  phục.” Cô  hôm tiến cung tuyển thanh tú cũng từng  qua như , kết quả  đánh   nhớ kỹ, Bách Hợp  lạnh hai tiếng,  ăn một miếng lê   cầm khăn lau miệng,  lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-368-cung-dau-quy-phi-bia-do-dan-7.html.]
Trên mặt Dương Ngọc Như hiện lên vài tia giận dữ, nghiêm mặt trả lời:
“Đêm qua nương nương đột nhiên hạ lệnh khóa cửa cung,để cho bọn  nô tỳ  chỗ nghỉ . Thu tỷ tỷ yếu ớt,  nhiễm phong hàn, nếu  nhân mạng như thế nào cho ? Hiện nay nương nương còn  tụi nô tỳ dọn dẹp ao hoa sen ,  đời    cái gọi là vương pháp  ? Chúng nô tỳ do Hoàng Thượng tự  gọi đến tiến cung, là  của hoàng thượng,   là nô tài trong nội cung.”
Kịch tình ở bên trong hô hào nguyện  một lòng , già  chia ly, cũng  nguyện ý cùng một đám nữ nhân tranh giành trượng phu, thanh cao thoát tục như Dương Ngọc Như lúc   bức  nóng nảy, cũng bắt đầu thừa nhận chính  là tiểu  Sở Vân Dương, cái gì xuất trần thoát tục, chỉ là  cơm ăn  áo mặc,  ốm mà rên thôi. Bách Hợp  lạnh hai tiếng, cầm khăn trong tay lấy lau miệng  nện tới chỗ Dương Ngọc Như, khóe miệng hếch lên, nhẹ nhàng ‘Phi’ một tiếng:
“Cùng Bổn cung giảng vương pháp? Ngươi cũng    dựa  cái gì! Nơi  là hoàng cung, cũng   đại viện nhà các ngươi, đêm đến là  lệnh cấm   đấy, các ngươi dám bốn phía  loạn, còn đốt Hoa đăng? Muốn gặp Hoàng Thượng ? Được, bổn cung mặc kệ, nhưng  phụ trách thu thập ao hoa sen tự nhiên cũng là các ngươi. Hiện tại trong cung vô chủ, Bổn cung là chủ quản hậu cung, lời  chính là Vương pháp!”
Bách Hợp hung hăng ngạo mạn  xong lời này, Dương Ngọc Như tức giận đến   thẳng run rẩy, đôi bàn tay chặt chẽ nắm , khóe môi giật giật, còn  kịp mở miệng, chỉ thấy Bách Hợp lười biếng che kín hai mắt:
“Mặt trời lên cao , hồi cung , Dương Tài nhân chống đối Bổn cung, phạt quỳ hai canh giờ,  đủ thời gian   lên.” Nói xong lời này, Bách Hợp cũng   Dương Ngọc Như, nhẹ giọng như : “Dương Tài nhân, lúc  Bổn cung    mất mặt, ban cho ngươi ân điển, ngươi hãy nhận lấy!”
Nàng   vì  tra tấn Dương Tài nhân  nguyên chủ giải hận, ngày hôm qua Bách Hợp đánh Dương Ngọc Như, liền phát hiện nàng tra tấn Dương Ngọc Như một trận thì tình cảm nguyên chủ cũng cảm thấy sảng khoái, dù  kết quả cuối cùng nàng nhất định  chèn ép Dương Ngọc Như   sủng, cho dù cuối cùng Sở Vân Dương  quen  nàng hung hăng càn quấy   mạng của nàng, chỉ cần   khi c.h.ế.t kéo lấy Dương Tài nhân c.h.ế.t cùng một chỗ, nhiệm vụ   thành, khiến nàng  ăn một ít khổ sở,  thể  cho nguyên chủ thoả mãn  giải hận cho bản    mấy nhiệm vụ   nghẹn khuất, nhất cử lưỡng tiện    ?