“Hành động của tỷ tỷ   quả thật quá ư là cay nghiệt” – Tô Đức phi nhẫn nhịn, nhưng thấy   đều thản nhiên dường như  chú ý tới  cảnh của Dương tài tử. Nàng  thấy vẻ mặt quật cường của Dương tài tử,  thấy Dương tài tử lưng eo thẳng tắp quỳ đó, trong lòng bỗng sinh  vài phần đồng cảm, rút cục   nhịn  mà mở miệng: “Đều cùng  hầu hạ Hoàng thượng….”
Nàng   dứt lời,    chỉ về phương vị cách đó  xa mà hô lên: “Hoàng thượng giá lâm”.
Dương Ngọc Như vốn đang toát mồ hôi nhưng vẫn cắn răng cố nhẫn nhịn quỳ,  tới lời   hình nàng  run lên, cả  lay động ngả về ,  đột nhiên mềm nhũn té xuống đất.
Bách Hợp  dậy, thấy bộ dạng thỏ non sợ hãi của Dương Ngọc Như, bèn ưỡn n.g.ự.c   ngoài đình, lúc  tới cạnh Dương Ngọc Như, liền lấy chân dẫm lên tay nàng . Bách Hợp cảm nhận rõ Dương Ngọc Như run lên một cái, mí mắt run rẩy, nhưng cũng   tỉnh . Trước đó nàng   thể cắn răng chịu đau,  thấy Hoàng thượng tới nàng   giả vờ ngất xỉu. Thấy Dương Ngọc Như cố tình chịu đau, Bách Hợp cũng  bộ  phát hiện , giẫm luôn lên tay Dương Ngọc Như mà  thèm dời gót .
“Hoàng thượng vạn phúc kim an”. Thấy Sở Vân Dương tới gần, Bách Hợp mới hướng  hành lễ,  lưng một đám cung phi mặc dù  mon men tiến tới, nhưng  khí thế của Bách Hợp   yên  dám nhúc nhích. Sở Vân Dương  đỡ Bách Hợp  dậy, thuận thế đưa tay   lưng Bách Hợp, đang  ôm Bách Hợp  lòng thì đột nhiên thấy nàng dậm chân: “Hoàng thượng ~”.
Trước giờ  từng thấy Quách Bách Hợp  nũng như , trong mắt Sở Vân Dương hiện lên vài phần diêm dúa lẳng lơ. Dĩ nhiên  cũng thấy Dương Ngọc Như đang té ngã  mặt đất, càng  bỏ qua tiểu tiết lúc Bách Hợp dậm chân  lông mi Dương Ngọc Như run rẩy cùng âm thanh cắn răng kìm nén cơn đau. Trong lòng Sở Vân Dương   rõ tường tận, nhưng cũng   lột trần sự việc, vì   kéo tay Bách Hợp, nhẹ giọng : “Ái phi đang  chuyện gì ? Vì   náo nhiệt như ?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-369-1.html.]
“Hoàng, Hoàng thượng…..” – Dương Ngọc Như định  đợi Sở Vân Dương đến thấy  tình cảnh té xỉu đáng thương của  mà động lòng hỏi thăm, ai ngờ Sở Vân Dương coi như  từng thấy qua nàng . Bách Hợp  vô cùng ác độc mà giẫm lên tay của nàng , còn di di hai cái, lúc  nàng  chỉ thấy đau điếng . Dương Ngọc Như  nhịn  giả bộ  mới tỉnh dậy, nhút nhát e lệ gọi Sở Vân Dương một tiếng.
“Chuyện  là ?” – Sở Vân Dương cũng  quan tâm tới vẻ mặt trắng bệch của Dương Ngọc Như, ngược  lấy tay sờ tóc Bách Hợp. Dương Ngọc Như   nhưng trong hậu cung từ  đến nay  bao giờ thiếu mĩ nhân,  xinh  hơn nàng  nhiều vô kể. Chính bản  Quách Bách Hợp cũng xinh  hơn nàng   nhiều, hơn nữa Bách Hợp gần đây như là thoát thai hoán cốt, Sở Vân Dương cảm thấy  thú vị, tự nhiên  còn đem sức chú ý đặt lên  Dương Ngọc Như.
“Dương tài tử đêm qua thị tẩm, Hoàng Thượng cũng  sai  truyền khẩu dụ nào khác. Huống chi hiện nay trong cung vô chủ, thần  tạm thời nắm giữ quyền quản lý. Sau khi thị tẩm, Dương tài tử vốn nên đến nội cung của thần  để thông báo một tiếng. Nàng  đến. Thần  để cho  đưa nàng  đến chịu tội bên ngoài đình nghỉ mát. Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thần   như  là  ?”. Bách Hợp híp mắt  chằm chằm Dương Ngọc Như  mặt đất, khóe miệng nhếch lên, trong lòng phiền chán   cách xa Sở Vân Dương ,  thấy  thò tay nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng. Không lâu  thì điểm tiếp xúc giữa hai bàn tay đều toát mồ hôi, tay của Quách Bách Hợp vô cùng mềm mại tinh tế, Sở Vân Dương vốn tập võ cầm bút nên trong tay  vết chai, cọ xát qua  khiến cho Bách Hợp cảm thấy vô cùng  thoải mái.
“Không cần câu nệ, ái phi    khá”  Sở Vân Dương  Bách Hợp,  mà  . Lúc lời  thốt , tất cả   đều cảm thấy lắp bắp kinh hãi, ngay cả Dương Ngọc Như đang té  mặt đất cũng ngây ngốc.
Qúy phi ngang ngược ở ngay  mặt chúng phi tần, sửa trị tài tử  mới thừa sủng; cay nghiệt như  thì  nam nhân nào thích cho ? Hết   tới  khác, Bách Hợp  thản nhiên, Sở Vân Dương cũng cảm thấy điều  là hiển nhiên như . Vốn cứ nghĩ Quý phi  thất sủng,   đoạn đối thoại như  trong lòng    lạnh lẽo; mấy phi tần  nãy còn tỏ thái độ hả hê  vội vàng cúi thấp đầu,  dám sinh  ý niệm đấu đá cùng Bách Hợp. Chỉ  Tô Đức phi lạnh lẽo trong lòng,  cuống quýt lên tiếng: “Hoàng thượng, Dương tài tử là  của ngài,   thể….”.
“Đức phi   đang dưỡng thai, vẫn nên bớt lo chuyện bao đồng  thôi. Nếu , nhỡ như  thể của  xảy  vấn đề gì, đến lúc đó   Bổn cung ăn   với Hoàng Thượng? Không bằng Bổn cung phái Phất Phong, Phất Liễu hai   cùng hầu hạ  cho tới khi sinh xong? Hoàng Thượng, chủ ý của thần  như    ?” Bách Hợp  lạnh một tiếng. Tô Đức phi cái bụng phình lớn còn  giả bộ   ? Ba phen bốn bận dám cùng  đối nghịch? Được,   dọa nàng  một phen…