Dương Ngọc Như còn   phản ứng gì, chỉ   phía  Sở Vân Dương hô lên hai chữ “Thích khách”. Nàng  mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bách Hợp đang  lả lướt  ghế Quý phi, một khuỷu tay chống  cạnh ghế, cổ tay trắng noãn chống cằm. Tay áo rộng thùng thình rủ xuống ven ghế, lộ  cánh tay như củ sen, trắng noãn như ngọc chói mắt vô cùng. Kim hộ giáp  tay sáng rọi, khiến cho mặt Bách Hợp nổi bật lên vài phần diêm dúa lẳng lơ. Bách Hợp nhếch khóe miệng  lạnh, giống như đang khinh miệt  nhạo. Dương Ngọc Như phục hồi tinh thần , đang      là thích khách,   thái giám cầm khăn bịt miệng nàng  . Không   khăn  gì đó, cổ họng nàng  cũng  phát  âm thanh nào, vùng vẫy hai cái  ánh mắt mờ mịt dần  nhắm . Ở nơi sâu thẳm của trí nhớ chính là khuôn mặt diễm lệ của  Quý Phi mang theo vài phần yêu khí.
“Quý phi hiền lương thục đức, Tô thị hồ ngôn loạn ngữ. Chuyện hôm nay, truyền ý chỉ của trẫm, đó chính là   việc gì phát sinh” – Sở Vân Dương liếc  Tô thị mềm nhũn té ngã  mặt đất, chậm rãi mở miệng.
Vừa mới  một  mở miệng giúp Tô thị  chuyện,  trở thành thích khách  kéo  ngoài. Lúc  còn ai dám  Sở Vân Dương trợn mắt  lời bịa đặt? Mỗi  như thể  dán miệng, nhưng  dám lên tiếng, tranh thủ thời gian rời khỏi cung Tử Thần.
Tô thị càng  thể nhịn, nàng  suy tính tới việc chính  hôm nay đắc tội Bách Hợp, thì   sẽ rơi  tình trạng thê lương thế nào, tức n.g.ự.c một hồi. Vốn mất con,  suýt  rong huyết mà chết; tuy  thái y  đoạt nàng  từ Quỷ môn quan trở về, thì đến cùng thứ nàng  còn  chính là  thể yếu đuối suy nhược . Bản  nàng     khỏe, từ nhỏ tới lớn  từng ngơi uống thuốc, lúc   kích thích nặng nề,  nghĩ   tiền đồ vô vọng cả đời vô duyên với phi vị, bỗng nhiên phun  một búng máu: “Haha, Hoàng thượng ngài chỉ để ý bảo vệ yêu phi, ngay cả con nối dõi truyền thừa cũng  quan tâm. Tỳ  hôm nay đ.â.m đầu c.h.ế.t  mặt Hoàng thượng, cũng  chịu cho yêu phi  thể nhục nhã tỳ !”.
Nàng   dứt lời, Bách Hợp liền khoát tay chặn : “Chậm !”
Sở Vân Dương  đầu  Bách Hợp, đưa tay cầm lấy bàn tay đang giơ  của Bách Hợp, mười ngón tay đan  . Tô thị  lạnh một tiếng, đang  cho tất thảy    ở đây thấy  tuyệt đối  chấp nhận lời cầu xin tha thứ  khuyên giải gì của Bách Hợp, thì  thấy Bách Hợp chỉ một ngón tay  cửa cung điện: “Nếu  chết, nhờ ngươi c.h.ế.t xa một chút, đừng  hỏng phong thủy cung điện của bản cung.”
Lời   thốt , Tô thị suýt hộc m.á.u  nữa, sắc mặt   đều phát xanh. Không nghĩ tới Bách Hợp ngang ngược như , nếu là  khác thì chỉ sợ vì  bảo vệ thanh danh mà khuyên giải Tô thị đừng tìm chết. Bách Hợp còn ngại thanh danh  đủ , ngược  còn yêu cầu Tô thị c.h.ế.t xa một chút; Sở Vân Dương  nhịn   nổi, còn thấy Tô thị chịu   nỗi nhục , che mặt chạy trối c.h.ế.t  ngoài.
Nàng  hồi cung chuẩn  treo cổ tự vẫn,   cung nhân thông báo rằng Hoàng thượng  nàng  chuyển  khỏi điện Trường Sinh. Tô thị vốn một lòng  c.h.ế.t  sự tình liên tiếp đánh gãy, trong lòng nổi lên một cỗ giận vô cùng. Bách Hợp lúc  sai Phất Phong mang độc dược  mà  khi tiến cung Quách Phu nhân cho nàng sang cho Tô thị: “Đức phi   một lòng  chết, Bổn cung cũng nên giúp nàng  thành tâm nguyện, khỏa dược   tạm thời tặng cho nàng, giúp nàng sớm lên tiên cảnh”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-374-2.html.]
Sở Vân Dương vẫn còn đang ở trong cung Tử Thần, thấy nàng sai  bưng  một hộp gấm, bên trong một khỏa dược  màu nâu lớn như viên long nhãn,   thấy nàng  đây là độc dược. Hắn đang nâng chén  nhấp một ngụm, Bách Hợp   xong Sở Vân Dương suýt phun  , sắc mặt đen hơn phân nửa: “Nàng lấy   thuốc ?”
Trong hoàng cung tuy đám phi tần thủ đoạn nhiều, mà khi tận mắt thấy Bách Hợp lấy độc dược  là  đầu tiên, sắc mặt Sở Vân Dương  lúc âm trầm. Bách Hợp  thèm liếc  lấy một cái: “Lúc tiến cung mang theo.“
“Trong hậu cung   trữ thuốc , ái phi   ?” – Sở Vân Dương  , một bên dựa  Bách Hợp, lúc  thò tay   lấy hộp gấm thì Bách Hợp rụt tay về, liếc mắt: “Thần  chuẩn  cho  dùng   ?”
Trong nội cung quả thực  một ít dược phẩm  thể tùy ý cất giữ, bởi vì lo sợ   mưu hại Hoàng đế, mặc dù bên cạnh Hoàng đế lúc nào cũng  thái giám thử dược, thử thiện, nhưng  sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Bách Hợp lúc   bảo dược cho  dùng, khiến Sở Vân Dương nghẹn    lời nào. Khóe miệng đang vui vẻ của  cứng , hừ lạnh một tiếng thuận tay đoạt dược  , đáp  bên ngoài cửa cung: “Đem tới cho Tô thị”.
Khi   Quách Bách Hợp thì    quý trọng. Dù  nữ nhân đối với Sở Vân Dương mà  chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, sủng ai vắng vẻ ai cơ bản chỉ xem tâm tình của , hoặc xem những sủng vật   thể mua vui cho   . Vậy mà đột nhiên  một ngày sủng vật   lời tạo phản, bộ dáng  sợ trời  sợ đất, c.h.ế.t cũng  sợ, ngược   cảm thấy thú vị.
Hoàng đế hung ác nàng  sợ. Vinh hoa phú quý  thể hưởng thụ  nhưng nàng cũng  cần,   gì  thể lung lạc  trái tim của nàng, đương nhiên Sở Vân Dương  hạ thấp tư thái. Dạy dỗ Bách Hợp cả buổi về  cái gì   dùng,  thấy nàng  vẻ  bình tĩnh, cuối cùng Sở Vân Dương cũng chỉ  thể quyết định tự    nàng nhiều một chút.
Tô thị nhận  dược  Bách Hợp đưa sang, tức giận tới mức giẫm khỏa dược   mặt đất. Nàng  chết, nhưng tuyệt đối  thể c.h.ế.t  tay Bách Hợp, để cho Bách Hợp  lòng  ý xem trò vui. Vốn Tô thị tâm niệm  chết, trải qua sự tình  liên tiếp khó khăn trắc trở. Thời gian dần trôi, nàng  cũng bỏ  ý định  chết, mà ôm lấy ý niệm  sống để xem kết cục của Bách Hợp khi  thất sủng,  còn  tự vẫn như  nữa. Đáng tiếc cuối cùng Bách Hợp cũng  giống trong tưởng tượng của Tô thị là ác giả ác báo, uổng công nàng  mong đợi.