Trong miệng như là  lửa thêu đốt  khát khô, nàng lảo đảo xuống giường, nhanh chóng liếc mắt đánh giá gian phòng, chỉ thấy đây là gian phòng vô cùng đơn giản sạch sẽ,  mặt đất phủ gạch xanh, bên tai lờ mờ   tiếng  chuông, trong phòng  rộng rãi, bên trong bày một cái bàn tím, phía  bày biện chén  nhỏ, Bách Hợp   thấy nước, cảm thấy trong lòng lửa cháy càng mạnh, nên run rẩy tới bàn cầm lấy ly  nhỏ mở lên, cuối cùng tay càng run dữ hơn, đợi  kịp rót  mở nấp ấm  kê lên miệng mà bắt đầu uống.
Nước  mới uống một cỗ hương vi ngọt ngào tuôn  trong yết hầu, Bách Hợp thầm than một tiếng  , tuy  nhả nước  trở  trong chén, nhưng cuối cùng vẫn uống một ngụm lớn, nàng thầm mắng một tiếng ném bình  trong tay  ngoài,  thể càng nóng rát hơn, một luồng  nóng từ bụng  bắt đầu tuôn  khắp ,  cho đôi mắt của cô càng đỏ lên.
Lỗ tai Bách Hợp   tiếng tim  đập giống như  chùy nện , lúc   càng yên tĩnh lờ mờ  thể   tiếng bước chân truyền tới, lúc  bộ dáng bản  như thế nào Bách Hợp  cần  cũng , cô mở cửa gian phòng ,  chút nghĩ ngợi liền chạy  ngoài, bên ngoài rừng hoa lê rộng rãi, nàng  cũng    phương hướng, dựa theo con đường đá sạch sẽ chạy về phía .
Bộ dáng thế  chắc    hạ xuân dược , lúc trở Bách Hợp thành Quách Bách Hợp  hạ qua dược giống  cho , phản ứng lúc  của  gần giống như lúc , nghĩ tới tiếng    ở bên tai , Bách Hợp cảm thấy  quen thuộc, trong đầu tuôn  mấy chữ “Tần Bảo Vân” , cũng  dám  tiếp thu nội dung câu chuyện.
Bốn phía   thấy bóng , lúc  Bách Hợp  sợ  thấy , cô chạy loạn xung quanh nghĩ  tìm  nguồn nước, nhưng  vài bước  giống như thêu đốt vô cùng khó chịu, hình như  thể   yếu, hai chân mới chạy  tới một khắc mà đau đến nỗi  thể động đậy , lúc  trong lòng Bách Hợp  sốt ruột, cổ họng như bắt lửa, trúng xuân dược nhất định   đàn ông mới  thể giải quyết  luận điệu ngu ngốc như  cô sẽ  tin, chỉ cần  một lượng lớn nước lạnh  thể  cho nàng vượt qua,  lẽ nàng cũng  xảy  chuyện,  điều lúc   thể vô cùng khó chịu,  cho đầu óc cô  chút mơ hồ, hơn nữa với cỗ  thể  Bách Hợp hoài nghi   chống đỡ nổi đến khi tìm  nguồn nước , nếu tìm  thấy nguồn nước, bởi vì thể lực chống đỡ  nổi do trúng xuân dược còn c.h.ế.t ở giữa đường, một chuyến nhiệm vụ như  thật sự là buồn .
Không chỉ là nhiệm vụ  thể  thành, hơn nữa chính  còn  thể dùng một loại phương thức     thể diện mà c.h.ế.t .
Trước mắt  chút mơ hồ,   kéo lấy cánh tay cô  bế cô lên,   xung quanh cũng  phát hiện  , lúc  đột nhiên   tới , Bách Hợp hoảng sợ   chuyện đùa, cô vô thức  đẩy  đó , thế nhưng mà   mềm nhũn,  còn sức lực, thậm chí cô còn chủ động đưa tay quấn  n.g.ự.c  , Bách Hợp cố gắng mở mắt  thì  thấy gương mặt quen thuộc của Lý Duyên Tỷ ngay  mắt, ngoại trừ trang phục của    giống với trong tinh  , lúc    còn đeo bảo kiếm, Bách Hợp cho rằng lúc  cũng  còn trong nhiệm vụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-375-1.html.]
“Lý, Lý Duyên Tỷ.”
Cô cắn răng trong miệng phát  tiếng thở dốc, Lý Duyên Tỷ  thấy gương mặt của cô trướng đến ửng đỏ, nghiêm túc nhẹ gật đầu, liếc  xung quanh, cấp tốc ôm cô quẹo trái quẹo  trốn  trong một hang động đá vôi bên trong hòn nam bộ  cây lê che chắn xung quanh.
“Lần  nhiệm vụ  chút phức tạp,   kịp  cho cô , cho nên  tự  tới  với cô một tiếng.” Anh ôm Bách Hợp chặt hơn chút nữa,  thể nhu nhược   xương tựa   , Bách Hợp đoán chừng sắp  còn ý thức, đôi mắt phủ sương mù, lúc  theo bản năng thò tay bắt đầu sờ loạn lên n.g.ự.c Lý Duyên Tỷ, Lý Duyên Tỷ tỉnh táo bắt  cánh tay đang sờ loạn  n.g.ự.c ,   cô  nóng, đôi gò mà giống như  thêu đốt, đôi mắt ướt át, bờ môi cũng  cắn chặt, trong lỗ mũi phát  tiếng thở hổn hển, cái trán thấm  mồ hôi to như hạt đậu.
“Cô tiếp thu nội dung câu chuyện ?” Lý Duyên Tỷ  thấy bộ dáng hai chân   vững của nàng, ôm chặt nàng thêm chút nữa  nâng về phía , Bách Hợp vốn đang giảy dụa giữa lý trí và bản năng,    ôm như   chút  chịu , nếu   hao hết sức cắn chặt răng,  tới chữ nhiệm vụ chỉ sợ lúc   nhịn  bổ nhào    .
Không  là ai hạ dược cô nặng như , đợi đến lúc cô tìm  cơ hội, cô nhất định sẽ báo đáp gấp trăm gấp ngàn  trở về.
Trong lòng chửi mắng đấy, Bách Hợp khó khăn lắc đầu, kế tiếp Lý Duyên Tỷ  gì đó Bách Hợp cũng   lọt , ánh mắt cô rơi  bờ môi đang mở  khép  của Lý Duyên Tỷ, vô thức nuốt nước miếng một cái, nếu như là  khác cô còn  thể cảnh giác vài phần, thế nhưng Lý Duyên Tỷ là  quen, cô  nhịn  trở tay nắm lấy bả vai Lý Duyên Tỷ,  sức  hướng phía  trèo lên, theo lý mà  dựa theo trạng thái lúc  của cô, nếu  trèo lên cũng   khả năng trèo lên  của Lý Duyên Tỷ, nhưng dường như  đang nâng đỡ lấy cô, lúc  Bách Hợp căn bản  để động tác của   trong lòng,  khi mục đích  đạt  cô vô thức ôm lấy cổ của Lý Duyên Tỷ, bờ môi dán tới bờ môi   chuyện  ngừng .
Dường như Lý Duyên Tỷ  chút giật ,  đấy  dám động, vô ý thức hỏi: “Cô  gì ?”
Nghĩ đến bộ dáng lãnh đạm  đây của  thì trong lòng Bách Hợp  tự chủ   vài phần chột  cùng áy náy, nhưng  nhanh cô ném một tia áy náy    đầu, cô gắt gao bắt lấy cổ áo Lý Duyên Tỷ,  thể chặt chẽ dán tới,  chú ý tới một mặt Lý Duyên Tỷ trốn tránh, một mặt ôm cô lên càng cao, thuận tiện động tác của cô.