“Bách Hợp, Hộ Quốc Tự   duyên với con, Đại sư kê đơn thuốc vô cùng hữu hiệu, nương xem sắc mặt con  lên  nhiều, nếu    thời gian, vẫn  để con đến đây thêm vài .” Trần thị chấp tay  n.g.ự.c cầu Bồ Tát phù hộ,  cho lỗ tai của Bách Hợp cũng nóng lên, trong xe ngựa rộng thùng thình Tần Nhã Trí co  trong góc, vẻ mặt kinh hồn bất định.
Đại tỷ  của nàng nhất định sống  qua 18 tuổi, ở kiếp  là tại hai ngày  c.h.ế.t , chỉ là bởi   Trần thị  mang theo nàng tới dâng hương, cũng  mang theo nàng đến xem cái gì đại sư, vốn dĩ cho rằng  nhất định chết, hẳn là các vị Bồ Tát hiển linh cho nên lúc  thoạt  tinh thần  lên  nhiều, hoặc cũng  thể đây hết thảy chỉ là hồi quang phản chiếu?
 bất kể là loại nào, nếu như Bách Hợp c.h.ế.t  cũng , nhưng hết   tới  khác hiện tại bộ dáng nửa sống nửa c.h.ế.t còn ráng chịu, hôm qua việc  bỏ thuốc nàng  nếu như  vạch trần , hậu quả khó  thể tưởng tượng . Tần Nhã Trí nghĩ đến kết quả , n.g.ự.c giống như  thêu đốt, nàng vốn cho rằng Bách Hợp  chết, bởi   khi hạ độc còn  với nàng  vài câu, ai ngờ Bách Hợp cũng  chết, trong lòng Tần Nhã Trí  chút sợ hãi.
Từ nhỏ hai tỷ    tình cảm gì, tuy là cùng một  sinh ,  thể liên quan đến việc từ nhỏ  thể của Tần Bách Hợp nhu nhược, thường xuyên ở trong phòng, Trần thị  sợ  thể con gái đầu yếu nhược, bởi  thường xuyên dặn dò Tần Nhã Trí    phiền đến tỷ tỷ, hơn mười mấy năm tình cảm hai  vô cùng lạnh nhạt. Tần Nhã Trí phiền não nhất là  ở  mặt Bách Hợp  lộ  chân tướng,  nghĩ đến cọc hôn sự của  còn  giải quyết, sắc mặt  còn khó xem hơn.
Lo lắng suốt một đường về đến Bá phủ, tuy Trần thị là phu nhân thế tử, bên  còn   chồng nữa, sự tình trong phủ  quản cũng  ít. Bà vốn  đưa Bách Hợp về phòng, nhưng Tần Nhã Trí  ngăn :
“Nương, con xem Đại tỷ   hơn  nhiều, nương  nhiều việc,  bằng nữ nhi  nương đưa Đại tỷ về phòng.” Tần Nhã Trí lúc  những lời , Tần Nhã Ngọc cũng  từ  xe ngựa bước xuống nhịn    lạnh một tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật,  liền  đầu bước .
Nhìn thấy Tần Nhã Ngọc như , trong lòng Tần Nhã Trí  chút tức giận,   tính toán Tần Bách Hợp, Tần Nhã Ngọc cũng  một phần công lao, nhưng vì  lúc  lo lắng chỉ  chính , Tần Nhã Ngọc  thật sự cũng quá giảo hoạt ,  đây đúng là   đánh giá thấp nàng .
Đương nhiên Trần thị cam tâm tình nguyện  thấy hai nữ nhi của   cận, vì   khi Tần Nhã Trí  xong những lời  bà liền gật đầu: “Tìm nhuyễn kiệu đưa đại tỷ con trở về, đại tỷ con  thể yếu đuối, con hãy chăm sóc nhiều cho nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-379-bia-do-dan-tim-lai-ton-nghiem-5.html.]
Bách Hợp  xe ngựa một đường lung lay đưa về phủ, đang  chút choáng váng, chỉ   dường như Tần Nhã Trí phân phó cái gì đó, trong kiệu lập tức liền yên tĩnh trở , giống như    xuống bên cạnh nàng, cũng đưa tay nhẹ nhành sờ mặt nàng, Bách Hợp sợ run cả , khi mở mắt   vặn  thấy gương mặt vui vẻ ôn nhu của Tần Nhã Trí: “Đại tỷ tỉnh .”
“Muội tới  gì?” Bách Hợp trầm mặt xuống,   bộ dáng phẫn nộ, trong lòng Tần Nhã Trí  thấy nhẹ nhỏm, nên mỉm  ngọt ngào: “Đại tỷ,  tới đưa tỷ trở về, thuận tiện  mấy câu   cùng tỷ.”
Lúc Tần Nhã Trí  đến đây, đôi má lộ  vài phần âm ngoan chi sắc, bờ môi gần như mân thành một đường thẳng: “Đại tỷ, ngày hôm qua  khi uống xong  Tần Nhã Ngọc đưa cho tỷ, tỷ    ?”
“Mắc mớ gì tới ?” Bách Hợp nghĩ đến chuyện ngày hôm qua,  chột    chút phát hỏa, nàng  mới tức giận n.g.ự.c liền đau khó nhịn, liên tiếp khó khăn thở dốc một hồi, Tần Nhã Trí  một bên lạnh lùng  nàng .
“Ngày hôm qua  cũng  ,   ngăn cản tính toán của Tần Nhã Ngọc đối với tỷ, nhưng  khi Đại tỷ uống xong    , chỉ sợ  lẽ Đại tỷ cũng   cho  , từ nay về   và tỷ nước sông  phạm nước giếng, chuyện ngày hôm qua xem như   phát sinh qua…”
Ngày hôm qua  hai  Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc liên thủ hảm hại,  mà Tần Nhã Trí chạy đến trong kiệu uy h.i.ế.p , trong lòng Bách Hợp dâng lên ngọn lửa vô danh, giận đến  mắt kim tinh loạn mạo (mắt nổi đom đóm), cổ  thể  quả thật  kém, nếu như lúc  tranh luận với Tần Nhã Trí thì  sẽ chịu thiệt, Bách Hợp  thấy gương mặt Tần Nhã Trí lạnh lùng cao ngạo, đột nhiên hét lên một tiếng,  thể cố gắng chuyển động từ  ghế  ngã xuống, âm thanh khàn khàn lô lên:
“Muội  đừng đánh !” Lúc nàng  lời , một bạt tai vung đến  mặt , Tần Nhã Trí vốn đang  đoan chính từ  cao  chằm chằm  Bách Hợp,  nghĩ rằng Bách Hợp cuối cùng sẽ náo thành sự tình như ,  khỏi ngẩn ngơ, còn  kịp  chuyện, đến gần Bách Hợp liếc  nàng một cái, đột nhiên lúc đó Bách Hợp bỗng bụm mặt nhẹ giọng  lên, Tần Nhã Trí   đưa tay kéo nàng, cửa kiệu thoáng cái   mở , ma ma bên  Tần Bách Hợp bất mãn  chằm chằm  Tần Nhã Trí.