“Tuyền thủy (nước suối) vô danh tích tế lưu? Ta ngược  cảm thấy nguồn suối so với nước suối  hơn một tí, Nhị   nghĩ ?” Bách Hợp  lên, hướng Tần Nhã Ngọc bước tới, nàng   xong liền  thấy trong mắt Tần Nhã Ngọc lộ  vẻ chăm chọc, giống như là đang  nhạo cổ nhân cái gì cũng    lung tung mở miệng , Bách Hợp  Tần Nhã Ngọc ngược  cảm thấy vô cùng thú vị, xem thường  cổ đại,  cứ  đạo văn của cổ nhân, cô nghĩ đến lúc  Tần Nhã Ngọc lừa nguyên chủ uống chén  bỏ xuân dược , lúc  trong mắt cũng lãnh đạm hơn.
Lúc đó Tần Nhã Ngọc rõ ràng  trăm ngàn phương pháp  thể  uống chén  , nhưng nàng   cứ dùng phương pháp hãm hại  khác, Bách Hợp     về phía nàng ,  thấy biểu lộ âm trầm của thế tử Hầu phủ đang  cạnh Tần Nhã Ngọc, ánh mắt Bách Hợp lộ  vài phần vui vẻ.
“Nếu như  hiểu, xin đừng tùy ý mở miệng.” Tần Nhã Ngọc cũng   cùng Bách Hợp cổ nhân cổ hủ vô tri  giải thích nhiều, bài thơ  nổi tiếng là tác phẩm xuất sắc truyền hậu thế, bên trong từng câu là đại thi nhân ghi thành, truyền xướng ngàn năm, như thế nào  để cho cổ nhân như Tần Bách Hợp trong bụng chỉ chứa bao cỏ  thể tùy ý cải biến đây, nàng  kiên nhẫn nhếch khóe miệng, lúc đang  xoay   hồ sen, Bách Hợp trong lúc đó  thể như là mềm nhũn, cả    vững giẫm làn váy sắp té lăn  đất, nha đầu và bà tử thoáng cái lao đến,  đưa tay đỡ lấy nàng. Mọi  chen lấn  trong đình. Trong lúc hỗn loạn cũng   là ai từ  lưng đụng trúng Tần Nhã Ngọc, nàng  còn  lấy  tinh thần, cả  liền hoa dung thất sắc thẳng tấp rơi xuống hồ!
“Á…” Tiếng hét chói tay của bọn nha đầu vang lên, trong đình lập tức càng loạn, Đỗ Lâm Vũ vô ý thức  nhảy xuống hồ sen cứu, nhưng  đợi động tác cuả , trong lúc chen chen lấn lấn, một bóng  mặc áo bào màu xanh đen cũng té cắm đầu xuống hồ.
“Á…Vương thế tử cũng rơi xuống nước !” Mọi  giật  hét lên, vị trí đình   là nơi sâu nhất trong hồ sen, nhưng   rơi xuống chân cũng  chạm đáy , chỉ  tiếng bong bóng “ừng ực, ừng ực” vang lên, Tần Nhã Ngọc   còn băng thanh ngọc thiết bộ dạng lãnh đạm, rơi xuống nước ,  cũng  trồi lên .
“…” Tất cả   đều sợ ngây , sắc mặt Đỗ Lâm Vũ  chút khó coi, Tần Nhã Trí lúc    vội vã cứu , nàng mong Tần Nhã Ngọc ở  nước ngốc trong chốc lát. Tốt nhất là c.h.ế.t luôn trong nước, nàng một mặt vội vội vàng vàng chạy tới, một mặt che miệng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-382-1.html.]
“Ai nha, Nhị tỷ tỷ như thế nào  thích cùng  khác rơi xuống nước , một hồi là Đỗ thế tử, một hồi là Vương thế tử .”
Bách Hợp liên tiếp đụng trúng hai , lúc     yếu nhược  còn một tia khí lực, nàng trong lòng nguyền rủa một hồi  thể , một mặt toe toét nở nụ , Tần Nhã Ngọc   xem thường cổ nhân thường  tự cho là đúng tính toán  khác , nàng   thích rơi xuống nước cùng  khác, chính  sẽ thành  nàng, thích dạng  như Yến tiểu tướng quân ? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, chính  ngốc ở trong hồ !
Sắc mặt Đỗ Lâm Vũ tái nhợt, vốn hồ nước trong  thấy đáy   hai  rơi xuống đạp nước  hồ nước đục ngầu,  Tần phủ   động tĩnh  nhanh liền chạy tới, một đám bà tử cường tráng nhảy xuống hồ sen đem  cứu lên, may mắn lúc  là mùa hạ nên  lạnh lắm nếu như là mùa đông Tần Nhã Ngọc  rơi xuống,  c.h.ế.t cũng mất  nửa cái mạng.
“Có  đẩy  đấy!” Nàng   cứu lên, bụng  đè nặng hộc  ngụm nước,  khi tỉnh  liền oán hận  chung quanh một lược,  tìm  dấu vết là ai  tính toán nàng.
Vương tiểu thế tử lúc   đắp một tấm chăn mỏng,   ướt nước,   thế liền hừ lạnh một tiếng, lúc  Bách Hợp mềm nhũn ngã  trong n.g.ự.c ma ma, mơ mơ màng màng   giọng  của Tần Nhã Ngọc thì khóe miệng câu lên.
Hiện trường loạn thành một bầy, lúc Trần thị và Tần gia gia bây giờ là Bá gia cùng với phu nhân  thấy tình cảnh như , sắc mặt đều tái nhợt, Trần thị cuống quýt cho  đưa Bách Hợp về phòng,  oán hận cho  cũng đưa Tần Nhã Ngọc trở về,   Bách Hợp  gió thổi mạnh, buổi tối  thể liền sốt cao, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy   ôm cô ngủ một đêm, một mùi hương trong trẻo lạnh lùng quấn quanh chóp mũi cô cả đêm, thẳng đến bình minh lên mới biến mất.
“Tần Nhã Ngọc tiểu tiện nhân , ngược   nghĩ tới nó  năng lực lớn như , nếu nữ nhi của  xảy  chuyện gì,   nó đền mạng!” Trần thị đè thấp tiếng  bên trong còn mang theo lửa giận, Bách Hợp cố gắng mở mi mắt nóng đến kinh ,  thấy Trần thị   đầu giường, trìu mến  cô, lúc  thấy Bách Hợp tỉnh , Trần thị vui mừng vụt  lên: “A di đà phật, con của , con cuối cùng cũng tỉnh .”