Tần Nhã Trí nghĩ đến đây, nhanh chóng cho  mang Hoa cổ , lúc Bách Hợp  thấy kích trống truyền hoa, bàn tay thoáng cái bấu , chỉ  thông minh của  cao hơn    nhiều, nhưng  thơ quả thực   sở trường của cô, vẽ tranh cũng từng học qua,  điều cỗ  thể  suy nhược,  chữ một hồi liền mệt mỏi, chớ  chi là mất nữa canh giờ để vẽ tranh, tuy lúc  trong lòng Bách Hợp lo lắng nhưng cũng  biểu lộ  ngoài, ngược  là mỉm  im lặng   ghế.
Rất nhanh  nha đầu chuyển hoa cỗ đến đây,  khi   dùng tiếng trống  tín hiệu, dùng dây lụa kết thành bông hoa liền bắt đầu chuyền. Mấy  thiếu niên  ngoại trừ Đỗ Lâm Vũ xuất  tiến sĩ, đối với tiết mục   hứng thú , biểu ca Trần gia  phận địa vị thấp,  tình huống Đỗ Lâm Vũ cùng hai  khác  như ,  cũng  dám phản bác. Đoạn Chính thì   dụng ý khác, tuy  cùng các tiểu thư chơi kích trống truyền hoa, kỳ thật ánh mắt là rơi   mấy nữ hài nhi , con mắt  tròn di chuyển. Về phần Yến tiểu tướng quân  khóe miệng treo một tia  lạnh,  chút  kiên nhẫn   ngại cấp bậc lễ nghĩa miễn cưỡng nhẫn nại, còn  một  thế tử của Hầu phủ cũng   gì,  nguyên tại chỗ  nhúc nhích.
Ngược  hai thứ nữ Tần gia  hung phấn, ngày thường Trần thị quản các nàng  chặt, các nàng   cơ hội gì  thể quen  nhân vật lớn như Đỗ Lâm Vũ , lúc   thể  và chơi đùa cùng , mỗi  đều mở cờ trong bụng,      đến chuyện của thái tử tuyển phi, tuy    đều tham gia náo nhiệt, nhưng dù  cái  cách   quá xa vời cũng  thực tại, chẳng bằng hảo hảo bắt lấy các thiếu niên  mắt , nếu  thể gả  trong phủ  tiểu  cho hai vị thế tử , hai thứ nữ  cũng cảm thấy đáng giá.
Trong lòng mỗi  đều  mục đích riêng  đạt , tiếng trống “Đông đông đông” vang lên. Ban đầu kích trống là Tần Nhã Trí, nàng  gõ một hồi trống về , Tần Nhã Trí liếc qua  Bách Hợp một cái, đóa hoa  rơi xuống tay Tần Nhã Ngọc, tiếng trống liền ngừng , hoa  tay Tần Nhã Ngọc còn  kịp chuyền , lúc  đương nhiên là đến phiên nàng thể hiện.
“Không bằng Nhị tỷ tỷ lấy hoa sen  chủ đề,  một bài thơ,   cảm thấy như thế nào?” Tần Nhã Trí liếc  Tần Nhã Ngọc, bên khóe miệng lộ  vài phần vui vẻ, tuy nàng hận Bách Hợp, nhưng dù  ân oán giữa Bách Hợp cùng nàng và Tần Nhã Ngọc khách quan mà , cũng    sâu như , đầu tiên nàng hận nhất chính là Tần Nhã Ngọc  đó mới đến Bách Hợp, huống chi Bách Hợp  yếu ớt, tuy nhiên Tần Nhã Trí   tại  Bách Hợp vì   thể sống lâu hơn kiếp  nàng  vài tháng, nhưng trong lòng của Tần Nhã Trí dù  cũng là   thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào, đả kích nàng  bằng đả kích Tần Nhã Ngọc , chỉ  g.i.ế.c c.h.ế.t địch nhân  ,  đó mới thu thập Bách Hợp là  nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-382-bia-do-dan-tim-lai-ton-nghiem-8.html.]
“Đề nghị của Tần tam tiểu thư  là thích hợp.” Đỗ Lâm Vũ vỗ vỗ tay,  đều   như , mấy  khác cũng từ chối cho ý kiến, ánh mắt Tần Nhã Trí lộ  vài phần chăm chọc. Chứng kiến   đang chờ xem trò hề của , Tần Nhã Ngọc liền mỉm ,  lên hướng bên cạnh hồ sen  tới, trong hồ sen  hoa sen vô cùng , một ít lá sen  cao đến ven đình nghỉ mát, gần như chỉ cần  xổm xuống, vươn tay  từ lan can liền  thể bẻ , lúc  biểu lộ lãnh đạm của thiếu nữ  tự chủ hấp dẫn ánh mắt chăm chú của  , trong mắt nàng lộ  vài phần đạm mạt, gió nhẹ thổi qua nâng làn váy, mang vài phần cảm giác xuất trần thoát tục, nàng nhẹ nhàng mở miệng:
“Tuyền thủy vô danh tích tế lưu, Thụ vân chiếu thủy ái tinh nhu, Tiểu hà tài lộ tiên tiêm giác, Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.”
Tần Nhã Trí vốn  nghĩ tới nàng  sẽ  thơ, huống chi từ nhỏ đến lớn là do di nương nuôi lớn,    sách    chữ, thậm chí ngay  nữ giới nữ tắc cũng    chữ nào  như thế nào  thơ ? Nàng  mới thử  đề về hoa sen cho Tần Nhã Ngọc, chỉ  để cho nàng   mặc mà thôi, thật  nghĩ tới Tần Nhã Ngọc quả nhiên trong thời gian ngắn như    một bài thơ, mặc dù Tần Nhã Trí  hiểu rõ về thơ ca lắm, nhưng lúc    cũng là chế tác chỉnh tề,  là trong thời gian ngắn như   , càng  cho nàng kinh ngạc hơn, lúc   sai một nước cờ, trộm gà  thành còn mất nắm thóc, sắc mặt Tần Nhã Trí thoáng cái  đổi.
“Tốt!” Đỗ Lâm Vũ vỗ vỗ tay,  mặt lộ  vẻ kinh ngạc, mà ngay cả Yến tiểu tướng quân vẻ mặt lãnh đạm đều kinh ngạc liếc  Tần Nhã Ngọc, trong mắt  nữa khôi phục sự kinh diễm, Đỗ Lâm Vũ kích động : “Tuyền thủy đối với thụ vân, im ắng đối với bóng nước, một cái chữ tiếc, một cái chữ yêu, quả thực dùng  khéo léo, dùng  tuyệt diệu, Tiểu hà tài lộ tiên tiêm giác, Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu, thật sự là tuyệt, tuyệt  thể tả,  nghĩ tới Tần nhị tiểu thư thậm chí  tài kinh diễm đến thế …”
Lúc Bách Hợp  đến đây, trong lòng  khẳng định 100% Tần Nhã Ngọc  là xuyên  đến , nàng  chút ngẩn mặt im lặng,  nghĩ tới Tần Nhã Ngọc dám can đảm đạo văn (ăn cắp bản quyền),  bên ngoài   thì chính là nàng   đấy, mấu chốt là nàng đạo văn thì đạo văn ,  mà vẫn cứ đạo sai! Không nhớ rằng thơ cổ còn  ngạnh bối, ngoại trừ hai câu cuối cùng   sai , hai câu đầu  sai một chữ.