Còn  bước  thang máy công ty, cánh tay Bách Hợp    kéo , sức lực của   lớn tới mức Bách Hợp  lui về  mấy bước mới  vững. Bách Hợp  đầu   thấy gương mặt tái mét của Triệu Tấn, sắc mặt thoáng chốc tối :
“Buông tay!”
“Hôm qua em phát điên cái gì ? Em trả nhà   gì? Em đột nhiên trả nhà , cha  chị cả của  ở  đây?” Ngày hôm qua  ép dọn nhà hẳn là khiến Triệu Tấn lo nghĩ cả đêm. Nội dung vở kịch  khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn  vợ chồng mười năm, cô  rõ tính cách của  ,   bất kể là cãi  với Trịnh Bách Hợp  sự vô tình nhẫn tâm về , lúc   thấy Trịnh Bách Hợp bất lực thương tâm rơi lệ, bản  vẫn  thể ăn ngon ngủ  như , lúc  thấy   chỉ vì một căn hộ mà biến thành bộ dạng  ở nơi  việc, khóe miệng Bách Hợp nhếch lên, xem thường:
“Bọn họ ở chỗ nào   gì liên quan tới ? Hai  chúng  chia tay rồi,  kết hôn!”
Triệu Tấn  , lập tức nở nụ  lạnh, buột miệng : “Em   kết hôn thì sẽ  kết hôn? Mặt mũi của chúng  đặt ở ? Muốn chia tay cũng , em  bồi thường mười vạn cho phí thanh xuân của !”
Lúc  đang là giờ   cao điểm,  nhiều  đang  đợi  thang máy, quan hệ yêu đương giữa Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp cũng   bí mật gì trong công ty, hai   bắt đầu yêu  từ lúc học đại học, ngày thường  từng cãi ,  mà lúc   tới chuyện chia tay, tất cả   đều  đầu hiếu kì  chằm chằm  hai . Triệu Tấn vô ý thức  phía  lưng Bách Hợp, giảm thấp âm thanh, : “Ngày hôm qua em còn  chủ thuê nhà trả  tiền thế chấp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-390-1.html.]
“Cho  mười vạn phí tổn thất thanh xuân,  thể!” Bách Hợp nhẹ gật đầu, lấy điện thoại di động trong túi : “Tiền thế chấp chủ thuê nhà trả  đưa cho  cũng .” Triệu Tấn   như thế,  mặt  tự chủ  lộ  vẻ vui mừng, chỉ là  đợi   mở miệng, Bách Hợp   tiếp: “Tiền lương mấy năm nay của , trừ năm đầu tiên  thực tập ở bên ngoài  một ít, mỗi tháng theo như tính toán  năm nghìn,  cầm tổng cộng bốn năm tiền lương của , như  tổng cộng  giữ của  hai mươi tư vạn. Trừ tiền thế chấp của chủ thuê nhà và mười vạn phí tổn thất thanh xuân,  giữ của  mười bốn vạn.  ở nhà   trâu  ngựa mấy năm, cái đó sợ là đến nhân viên  thêm giờ cũng thu nhập  tới mấy vạn, mặt khác   tình nhân ở bên ngoài, khiến trái tim   tổn thương, bồi thường cho  hai mươi vạn phí tổn thất thanh xuân!”
“Em điên !” Lúc đầu  khuôn mặt Triệu Tấn khi  thấy Bách Hợp đồng ý trả thù lao còn lộ  vài phần vui vẻ,  khi  xong cứ thế tối , nghiêm nghị : “Cái gì mà bên ngoài gặp tình nhân, cái gì mười bốn vạn,  thấy em đang  tiền đến điên !”
“Tôn Tiểu Tịnh, chắc   quên chứ?” Lúc  Bách Hợp   một cái tên, Tôn Tiểu Tịnh  là  con gái từng  Triệu Tấn mang về nhà  khi Triệu Tấn và Trịnh Bách Hợp kết hôn, nhưng  nhà họ Triệu luôn lừa gạt chuyện , Triệu Tấn cũng tâm cơ thâm trầm, nếu   mười năm  trong lúc vô tình Trịnh Bách Hợp mới   chuyện , chỉ sợ đến khi cô  c.h.ế.t cũng    một  như thế tồn tại.
Trên mặt Triệu Tấn lộ  vẻ  hổ, bí mật  bóc trần khiến   thẹn quá hoá giận     ,   hừ lạnh một tiếng, bối rối  đầu về phía thang máy,  xông tới Bách Hợp, cảnh cáo:
“Tôn Tiểu Tịnh gì đó   , cô đừng  mà tung tin đồn thất thiệt cho ,  chia tay , về  đừng tới tìm  nữa!”
Anh  suy nghĩ thật dễ dàng,  Bách Hợp  chia tay còn  đưa tiền chia tay cho  đàn ông như  , lúc    thấy bí mật của   vạch trần,  chột  ngược  còn khoái chí, nhưng    vui sướng cũng   cửa . Bách Hợp  lạnh một tiếng, đợi một bên thang máy khác    trong công ty.
Bởi vì cơ thể Bách Hợp lúc   cảm mạo thời gian dài như Trịnh Bách Hợp, dĩ nhiên công việc vốn giao  tay Triệu Tấn cũng  giao nữa mà do một  cô  thành. Công ty vốn  ý  bồi dưỡng Bách Hợp, thành tích ở trường học của Trịnh Bách Hợp vô cùng xuất sắc, trong nội dung vở kịch là Triệu Tấn chui  lấp chỗ trống của Trịnh Bách Hợp. Sau khi Bách Hợp tiến  trong nhiệm vụ  Trịnh Bách Hợp  thành công việc chính cô  cũng sắp  xong, lãnh đạo công ty hài lòng, giao chức vị tổ trưởng vốn dành cho Triệu Tấn  tay Bách Hợp.