Tiệc ăn mừng trong công ty,  nhiều  đều chúc mừng Bách Hợp, chỉ  Triệu Tấn chua xót nộp đơn xin từ chức,   là một  tâm cao khí ngạo, một khi cho rằng công ty  chỗ nào   ý  ,   lập tức đổi công ty  ăn máng khác. Nếu ở thời điểm về    quyền cao chức trọng danh tiếng vang xa, như   ăn máng khác  lẽ   tranh cướp, hiện tại   mới  nghiệp hai ba năm,   tiếng tăm gì, một khi từ chức  tiến  công ty mới dĩ nhiên là  đầu   nữa, trong cơn xúc động Triệu Tấn cũng  nghĩ nhiều như ,   chủ động từ chức, công ty  vui mừng lập tức đồng ý.
Lúc gần , Triệu Tấn liếc  văn phòng của Bách Hợp, hôm nay Bách Hợp thăng chức, từ  sẽ  văn phòng của chính . Trên mặt Triệu Tấn hiện  vẻ do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, mang theo đồ đạc của    trong văn phòng của Bách Hợp.
“Nếu bây giờ em đổi ý, kì thật cũng vẫn .” Triệu Tấn  ở cửa  , ánh mắt  thoáng qua văn phòng của Bách Hợp, cuối cùng  rơi xuống  Bách Hợp. Mấy năm nay ở cùng  , tiền lương của Bách Hợp đều    giữ trong tay, bởi  trong tay Trịnh Bách Hợp cũng   tiền để dành, cho nên tuy tuổi cô  lớn lắm, nhưng   hề giống những  phụ nữ văn phòng tô son điểm phấn, cô gần như cả ngày đều chỉ  đến công việc. Hai  qua  nhiều năm, Triệu Tấn cũng từ dáng vẻ quê mùa ban đầu dần trở nên thời thượng, chỉ  Trịnh Bách Hợp từ đầu đến cuối vẫn mặc mấy bộ quần áo cũ.
Gương mặt cũng  sử dụng mỹ phẩm chăm sóc dưỡng da,   đồ trang điểm và quần áo xinh , cái đó sợ là trời sinh xinh  cũng thấy ngán. Hơn nữa     vì Trịnh Bách Hợp ngoan ngoãn phục tùng    , khiến Triệu Tấn quen    phụ nữ . Sớm  quên sự thấp thỏm bất an  yên lúc đầu theo đuổi cô, dần dần đối với cô  sự xem thường   phần chán ghét.
 chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Tấn đột nhiên phát hiện Bách Hợp  đổi. Trang phục xinh  phù hợp với nghề nghiệp   cô, trong văn phòng mở điều hòa, cô mặc áo lông dài màu đen thấp cổ, bên hông thắt dây lưng màu rám nắng lên, lộ  vòng eo vốn dĩ vì gầy mà mảnh khảnh  càng thêm quyến rũ. Cô  một đôi tất da chân màu đen,  chân là đôi bốt da gót nhỏ dài đến đùi,  áo lông dài là váy ngắn, tóc cô bàn lên, trang điểm nhẹ. Trước  Triệu Tấn  bao giờ thấy một mặt  xuất hiện   Bách Hợp, lúc   ngại âm thầm đánh giá  mà  khiến Triệu Tấn cảm thấy  ngạc nhiên.
“Còn  chuyện khác ?” Bách Hợp  dậy cầm tư liệu một  nữa  trở  phía  bàn, khóe mắt  thèm    một cái: “Lúc   ngoài phiền đóng cửa giùm.”
Loại thái độ thờ ơ  thực sự chọc giận Triệu Tấn, trong quá khứ, trong mắt Trịnh Bách Hợp chỉ    , điều  khiến   cảm thấy cực kì tự hào kiêu ngạo, lâu   cảm thấy  kiên nhẫn. Lúc  Bách Hợp    , Triệu Tấn  cảm thấy  vừa ý,    đến  bàn  việc, đập mạnh tay một cái lên bàn: “Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc em  như thế nào? Kết hôn là em yêu cầu. Chúng  hiện tại là ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-391-con-gai-so-ga-nham-ac-lang-5.html.]
“Quan hệ hiện tại của chúng  chỉ  xem là chủ nợ và  thiếu nợ, nếu  còn  hiểu,  sẽ lập một danh sách cho .” Bách Hợp tranh thủ thời gian công tác hai ngày, tới ngân hàng in hóa đơn thẻ lương mấy năm nay  chuyển  của  . Tấm thẻ  tự động thiết lập chuyển khoản, một khi đến lúc phát tiền lương đều chuyển về tài khoản của Triệu Tấn. Lúc  Triệu Tấn nghi ngờ nặng  chịu tin cô,  lẽ sợ cô sẽ đem tiền lương  hoặc đổi ý, bởi   sẵn  một chứng cứ, lúc     cách nào chống chế. Thấy Bách Hợp chìa  một tờ giấy, sắc mặt Triệu Tấn lúc xanh lúc trắng,  một lúc mới cứng ngắc mở miệng: “Ý của em là  chia tay? Cũng chỉ bởi vì ngày đó  cho em bắt xe? Bệnh của em cũng   nghiêm trọng lắm, bắt xe phí tiền  gì? Hơn mười đồng em  thể tiết kiệm để bắt xe , em  thể  bệnh viện mua thêm ít thuốc nữa !”
Triệu Tấn  xong, càng về  càng lớn giọng hơn, gần như  tìm  lý lẽ: “Em vẫn tùy hứng bụng   hẹp hòi như . Mấy ngày nay vì một chút chuyện nhỏ như  mà  loạn lên với , hiện tại vì chuyện  đến cả kết hôn cũng  đề cập nữa, khách sạn  sớm đặt xong, em   kết hôn    sớm, bây giờ  lấy  tiền đặt cọc ? Huống hồ, một  phụ nữ suốt ngày chỉ   việc,   em   lập gia đình ? Đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp là điều hiển nhiên, nếu em tặng cơ hội  cho , về   sẽ càng  nhiều cơ hội chăm lo cho gia đình…”
Anh   xong,  gương mặt càng hiện  vẻ bất mãn phẫn hận, càng  càng tức giận:
“Người phụ nữ như em, về   nhất là  việc cả đời , đừng cần đàn ông nữa!”
Bách Hợp lạnh lùng   , giống như đang  một  điên, mấy câu  của Triệu Tấn  lộ  bản chất tư lợi của  . Trong nội dung vở kịch, Triệu Tấn lấy cớ như  khuyên nhủ Bách Hợp  mất  cơ hội về   chịu hết bao nhiêu thiệt thòi, nhưng  thực tế,    hề thực hiện cái gọi là đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp, cái   gọi là nuôi gia đình cũng  bao giờ  ,   cũng  tin tưởng Trịnh Bách Hợp,  bộ tiền về    kiếm  gần như đều giao cho  Triệu giữ,  sợ   hai  ly hôn,  tiền  sẽ trở thành phần tài sản cần phân chia của vợ chồng. Mà Trịnh Bách Hợp bỏ tiền  mua nhà cuối cùng  giống như  phụ nữ ăn nhờ ở đậu, bởi vì  bệnh, mất  cơ hội thăng quan tiến chức trong công việc,  khi Triệu Tấn phát đạt,  nhà họ Triệu còn vô cùng ghét bỏ đối với tiền lương cô  kiếm , cho rằng cô  kiếm  quá ít tiền.
“Cho  năm giây  khỏi đây.” Bách Hợp một mặt  xong, một mặt cầm lấy điện thoại  bàn bắt đầu gọi bảo vệ. Triệu Tấn chửi bậy trong miệng hai tiếng,  đầu  dữ tợn  Bách Hợp: “Không nghĩ tới cô  là loại phụ nữ tư lợi yêu thích hư vinh như , nếu sớm  như , lúc   sẽ  qua  với cô, coi như năm đó mắt   mù, nếu bây giờ   tiền, nhất định  sẽ dứt khoát đập lên mặt cô!”