Bốn phía đều là tiếng ‘xào xạc’ của cây cỏ gió thổi, mặt Bách Hợp đặt ở ngực, căn bản thấy cảnh tượng phía , thậm chí Lý Duyên Tỷ còn đẩy bụi cỏ lên cao hơn để chặn tầm của cô, chờ xong câu lúc Bách Hợp xuống , Nhiếp Diễm cởi sạch quần áo nhảy trong hồ, nửa cũng hẳn trong hồ, chỉ thể lờ mờ thấy xương quai xanh như ẩn như hiện mặt nước mà thôi, mà khối ngọc bài hộ của Nhiếp Bách Hợp đang đeo ở n.g.ự.c ! Lúc quả nhiên vẫn còn, Bách Hợp gấp đến độ thoáng chỉ , một cái, mới với Lý Duyên Tỷ:
“Ngọc bài của em.”
“Hiện tại em để cho em một tới ôn tuyền, ngọc bài của em ở ?” Lý Duyên Tỷ lúc trái chút gấp, cơ thể Nhiếp Diễm tuy ** ánh trăng, nhưng hiện giờ đêm khuya vắng căn bản rõ diện mạo, hơn nữa đều là ôn tuyền, khói nước từ từ dâng lên, càng khiến cho phía giống như đang ở trong sương mù , nếu như hai từ cao xuống, chừng ở phía đến ngay cả mặt cũng rõ, Bách Hợp trợn trừng hai mắt, cô nhiều lắm cũng chỉ thể thấy đầu và bả vai của Nhiếp Diễm mà thôi, tuy Lý Duyên Tỷ cau mày đến khó mà nhận , nhưng vẫn thả tay .
Bách Hợp chính là đang sốt ruột lấy ngọc bài, thấy câu cũng khỏi gặp trở ngại, cô xác thực nghĩ cách thu ngọc bài tay, nhưng thể đả thảo kinh xà, cô l.i.ế.m môi một cái, lúc vẫn nghĩ chủ ý, từ lúc nào bên đột nhiên xuất hiện thêm một bóng , một giọng nữ chút ngây thơ vang lên:
“Hạnh phúc quá! Không ngờ Nhiếp gia còn một cái ôn tuyền như , thể coi như tìm bảo bối, thật thoải mái!” Bóng ánh trăng cởi xiêm y liền nhảy xuống hồ, Bách Hợp mới mà phát hiện bóng tới từ lúc nào, vốn dĩ một đám mây đen che khuất ánh trăng dần tản , cô thấy Hạ Hậu Thấm Nhi cởi sạch quần áo nhảy trong ôn tuyền, làn da trắng nõn ở trong ôn tuyền lọt tầm mắt vô cùng kinh tâm.
Thấy , Bách Hợp theo bản năng mặt , ngửa đầu Lý Duyên Tỷ, thấy vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt vẫn luôn đặt , một cái liếc mắt trong hồ cũng , trong lòng hiểu thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cô mới nhớ tới chuyện Hạ Hậu Thấm Nhi chạm mặt với Nhiếp Diễm, Bách Hợp lập tức lên, thấy một tiếng ‘ồ’ của Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên : “Trong còn ? Mỹ nữ tỷ tỷ, mỹ nữ tỷ tỷ…”
Nhiếp Diễm vốn ở trong hồ ngay từ lúc thấy tới liền lập tức kinh ngạc đến ngây , cứng ngắc lúc nên thế nào mới , lẽ là do trong hồ xương mù dày đặc, Hạ Hậu Thấm Nhi đến tận lúc mới phát hiện , nhưng dường như rõ dung mạo của , chỉ thấy bóng lưng của Nhiếp Diễm, vì thế liền vui vẻ kêu cái danh tự mỹ nữ tỷ tỷ , cũng bơi qua chỗ Nhiếp Diễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-399-1.html.]
“Không , em cướp ngọc bài củaem .” Bách Hợp lúc gấp đến độ trong lòng nóng như đốt lửa, cô quanh bốn phía, lúc thấy bên cạnh mảnh đá vụn, trong mắt lộ vài phần kinh hỉ, Bách Hợp đưa tay nhặt lấy, liền thấy tiếng Nhiếp Diễm bên chỗ ôn tuyền chút thẹn quá hóa giận vang lên:
“Nữ nhân, buông !”
“A! Ngươi mà là nam nhân.” Tiếng thét chói tai của Hạ Hậu Thấm Nhi vang lên, kinh động đến đám chim cùng côn trùng đang náu trong bãi cỏ bên hồ, chỉ thấy tiếng vỗ cánh ‘phành phạch’, lúc bên loạn thành một đống, Hạ Hậu Thấm Nhi sớm kéo loạn cùng Nhiếp Diễm: “Ngươi đừng ! Biến_thái, mà trộm nữ hài tử tắm rửa, cho ngươi , bắt sắc lang!” Nàng kêu to lên, lúc dĩ nhiên giống như quên cơ thể chính cũng đang trần chuồng, tứ chi quấn chặt ở Nhiếp Diễm, tựa như sợ bỏ trốn .
Vốn dĩ hai ở trong ôn tuyền lúc chính là cởi sạch quần áo, nàng lôi kéo như , thể nữ nhân mềm mại cọ xát cơ thể Nhiếp Diễm, mái tóc dài đen nhánh của hai quấn quýt cùng một chỗ, lộ một loại mật khác thường.
“Câm mồm!” Nhiếp Diễm sợ nàng hét lên khiến trong Nhiếp phủ đuổi tới, trở tay kéo Hạ Hậu Thấm Nhi trong ngực, thấy nàng giãy dụa ngừng, trong miệng vẫn còn đang mắng chửi, để chặn tiếng kêu của nàng , Nhiếp Diễm trong lúc sốt ruột liền cúi đầu xuống, đôi môi gắt gao ấn lên miệng của Hạ Hậu Thấm Nhi.
Hình ảnh thường xuất hiện trong tổng tài bá đạo lúc xuất hiện chân thực ngay mặt Bách Hợp, khiến tay cô nhịn run lên, đống đá vốn nhặt trong tay đều rơi xuống đất, trong lồng n.g.ự.c truyền đến từng cơn khó chịu cùng đau khổ khi phản bội, Bách Hợp theo bản năng đưa tay che ngực, Hạ Hậu Thấm Nhi ở phía rên khẽ một tiếng, đôi môi đè lên miệng Nhiếp Diễm cắn một cái, ngượng ngùng : “Không hổ!”
Chỉ là miệng rách tí da mà thôi, Nhiếp Diễm cũng để vết thương nhỏ ở trong lòng, hừ lạnh một tiếng, đưa tay lau miệng, nữ nhân Hạ Hậu Thấm Nhi hạ khẩu nhẹ, mới nãy mà cắn môi đến mức chảy máu, hiện tại thuận theo khóe miệng bắt đầu chảy xuống, tà mị lạnh hai tiếng: “Làm ? Khi nãy ngươi cũng hưởng thụ ?”