Trong Nhiếp phủ lúc   loạn thành một đống, Hạ Hậu Thấm Nhi giống như vô lí biến mất khỏi phủ,   tìm gần một canh giờ cũng  thể tìm , trong khi Nhiếp phủ còn đang náo loạn đến long trời,  chẳng  ai chú ý tới Bách Hợp vốn    cho là ở trong sương phòng ngủ mê man lúc    Lý Duyên Tỷ ôm  trong ôn tuyền, dòng nước của suối nước nóng vây bọc hai , Bách Hợp  nhịn  thờ phào một , cảm giác hai chân  chạm tới đáy khiến cô  chút sợ hãi, hai tay gắt gao ôm chặt lấy Lý Duyên Tỷ, lo sợ  sẽ ném  xuống,  khi ôm chắc  ,  mặc cho đôi chân nhỏ dài trôi lơ lửng trong ôn tuyền,  thể cô mềm nhũn mới ngáp một cái, mặt tựa   n.g.ự.c , nhớ tới lời    đó, liền lười biếng mở miệng hỏi:
“ , lúc   định  gì?”
Bên khóe môi Lý Duyên Tỷ lộ  một tia   nhỏ, đôi mắt híp ,  thể  ở trong nước đổi sang một tư thế khác, khiến cho Bách Hợp dựa  thoải mái hơn chút, đưa tay sờ mái tóc đen dài tán loạn của cô, trong đêm tối ánh mắt của Lý Duyên Tỷ cũng  che giấu  sự càn rỡ của , ánh mắt lãnh đạm  mang theo sự sắc bén rơi xuống  cô, thấy cô  híp mắt , gò má đỏ ửng lộ  thần sắc tươi tỉnh,  khẽ : “Thực   định  với em,  bước  thế giới  cũng   lưu ,   thể giúp em, nhưng  ngờ em   thích dùng phương pháp .”
Giọng  của  tựa như mang theo chút hoài nghi cùng khó hiểu, động tác  tay  cô vuốt tóc  dịu dàng cẩn thận, gương mặt  vốn lãnh đạm lúc   lộ  nụ   vài phần tà khí, tựa tiếu phi tiếu  Bách Hợp vốn dựa  n.g.ự.c  lúc  còn mang bộ dáng lười biếng, đôi mắt híp  thoáng cái trợn to, con ngươi như  rời  khỏi hốc mắt, khóe miệng Lý Duyên Tỷ hàm chứa ý , cảm thấy  thể cô lập tức cứng ngắc,  giả bộ   hỏi:
“Làm  ?”
Hai tay cô mềm nhũn, vốn đang ôm bên hông  nhẹ buông xuống,   đều suýt chút nữa rớt  trong ôn tuyền, Lý Duyên Tỷ  chút hoang mang kéo cô trở về, một tay khóa tại bên hông, hai  dán sát  , làn da của thiếu nữ mềm mại như tơ, kì thực  càng thích Bách Hợp ở trong tinh  hơn, đó mới là cô chân thực nhất, nếu như  thể  , cảm giác nhất định sẽ tuyệt hơn hiện tại.
Đáng tiếc,  lập tức bắt  cô cũng  dễ chút nào, Lý Duyên Tỷ chỉ đành dùng cách thức từ từ mới  thể chậm rãi bức ép cô tiến  thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-400-1.html.]
“…” Lúc , trong lồng n.g.ự.c Bách Hợp nổi lên một trận kích động, suýt chút nữa phun một ngụm m.á.u  ngoài, sắc mặt cô xanh trắng đan xen một lúc lâu, thậm chí cô còn  dám ngẩng đầu  mặt mũi của Lý Duyên Tỷ hiện giờ trông  , chỉ hận  thể ngay lúc  tìm thấy một cái lỗ để cô chui xuống, Bách Hợp  dám ngẩng đầu, vì thế cô  bỏ lỡ ánh mắt sáng ngời đầy thích thú của Lý Duyên Tỷ, lúc  Lý Duyên Tỷ tỏ vẻ lười nhác, khóe miệng  nhếch lên mỉm  chứng tỏ tâm trạng của   rốt.
“Anh … thể giúp em ?” Lúc Bách Hợp   câu , cô chỉ cảm thấy   đau nhức, cô hỏi một , Lý Duyên Tỷ liền nén  gật đầu: “Được thôi, tuy hôm nay  chỉ khôi phục  hai ba phần công lực, nhưng vẫn  thể nghĩ  cách khác, thật  ngờ em  thích cách ”.
Mấy chữ “Em thích cách ” quanh quẩn mãi trong đầu Bách Hợp, khiến lòng cô rỉ máu,    nước mắt.
Bách Hợp vốn định hỏi  đó  Lý Duyên Tỷ    câu , nhưng cô  nhớ đến Lý Duyên Tỷ hình như   chuyện với ,  mà lúc  cô bởi vì chuyện ngọc bài  Nhiếp Diễm nhỏ m.á.u nhận chủ, một khắc đó cô sợ hãi   lẽ sẽ  chết, nên mới theo bản năng cự tuyệt  biện pháp của Lý Duyên Tỷ, mà  theo cách bản  cô cho là  thể cứu  tính mạng của .
Cô nghĩ, dù  Lý Duyên Tỷ cũng từng giúp cô như ,  đó  cũng  cự tuyệt, hiên tại cũng  đến mức từ chối mới , lúc hoảng loạn thì   nghĩ   cách khác chứ?
“Bây giờ    vây khốn ở trong nhiệm vụ, nhưng mà tính mệnh của Nhiếp Bách Hợp chắc chắn giữ   ”. Bàn tay của Lý Duyên Tỷ véo nhẹ lên cánh tay bên hông Bách Hợp, vốn là động tác vô cùng tự nhiên thoải mái, nhưng   Bách Hợp lúc   cứng ngắc, khó mà hưởng thụ cảm giác đó.
Trời tạo nghiệt còn  thể tránh, tự tạo nghiệt  thể sống.
Lúc  Lý Duyên Tỷ đưa về phòng, sắc mặt Bách Hợp  chút mệt mỏi, cứ nghĩ đến những việc    trong ngày hôm nay, cô    đối mặt với Lý Duyên Tỷ như thế nào,   loại xúc động  nôn  máu. Lúc đám nha  trong Nhiếp phủ chia   tìm Hạ Hậu Thấm Nhi   kết quả  trở về, Lý Duyên Tỷ cũng mới rời    bao lâu, mái tóc của Bách Hợp vẫn còn  ẩm ướt, nhũ mẫu   thấy  kịp hỏi cô    ướt sũng như thế, liền hoảng loạn lấy khăn  cô lau tóc: “Đại tiểu thư,  tìm thấy Hạ cô nương,  xem chuyện  nên giải quyết thế nào?”