“Ai hưởng thụ chứ, là..là ngươi chiếm tiện nghi của  ! Ngươi…ngươi    hổ, buông  !” Giọng   chút thẹn quá hóa giận của Hạ Hậu Thấm Nhi truyền tới, trong lúc hai  đấu võ mồm, m.á.u tươi vốn chảy xuống cằm Nhiếp Diễm đầu tiên nhỏ giọt xuống mặt hồ,  đó   hai giọt nhỏ xuống ngọc bài vốn đang đeo  cổ Nhiếp Diễm, ngọc bài khi nãy mới còn óng ánh trong suốt trong nháy mắt liền chậm rãi hiện lên từng đợt tia sáng màu vàng nhạt nhu hòa, tia sáng lập tức vây quanh Nhiếp Diễm, mà lúc  Bách Hợp đang ở giữa sườn núi  mang sắc mặt trắng nhợt, cơ thể vô lực ngã nhào xuống đất, trong nháy mắt đó cô cảm thấy sức sống trong cơ thể  như    mạnh mẽ rút , bỗng chốc giống như mất  một vật quan trọng tương liên với sinh mệnh ,  cần  , linh khí trong ngọc bài nhất đinh   Nhiếp Diễm hấp thụ, hơn nữa ngọc bài hẳn là   Nhiếp Diễm nhận chủ .
“Ngọc bài của em…” Bách Hợp đột nhiên gào thét   tiếng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống cạnh Lý Duyên Tỷ,  chỉ dang cánh tay , liền dễ dàng kéo thiếu nữ mềm mại yêu kiều  trong lòng, lúc  trong mắt Bách Hợp giống như phủ kín một tầng sương mù màu xám tro, sắc mặt thoáng chốc vô cùng khó coi, chân mày Lý Duyên Tỷ cau ,  định mở miệng  chuyện, Bách Hợp  cắn chặt răng,   chỗ khác  một cái, đột nhiên trở tay nắm chặt Lý Duyên Tỷ, trong mắt lộ  vài phần kiên quyết:
“Giúp em…” Cô   chết, nhưng cái cảm giác bất cứ lúc nào cũng  thể khó mà giữ  tính mạng giống như lúc  trở thành Tần Bách Hợp  tới nữa, phảng phất tựa như  một khắc cô sẽ vì cỗ  thể của Nhiếp Bách Hợp tử vong mà biến mất, Bách Hợp cố nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, đưa tay  nắm lấy áo của Lý Duyên Tỷ, trong lúc hỗn loạn cô mơ hồ nhớ tới  nhiệm vụ của Tần Bách Hợp, Lý Duyên Tỷ từng giúp cô kéo dài tính mạng. Hiện tại cô  sống tiếp, Lý Duyên Tỷ  ở ngay bên cạnh, Bách Hợp cố đưa tay giữ chặt , sức lực lớn đến mức giống như sợ hãi Lý Duyên Tỷ sẽ biến mất .
“Thực , …” Mí mắt Lý Duyên Tỷ cụp xuống,  ánh trăng gương mặt trắng nõn  của   chút  đổi, Bách Hợp trong chớp mắt  ý định lùi bước, nhưng ngay  đó cô  cắn răng, nhắm mắt   dám  gương mặt  của : “Trước đừng !”
“…” Khóe mắt Lý Duyên Tỷ thoáng hiện lên một tia sáng. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc mây đen ngăn trở ánh trăng,  ôn tuyền đôi nam nữ đang quấn quýt lấy  lúc  cũng khó mà phân tách, cô nam quả nữ dây dưa một chỗ, hơn nữa hai bên đều **  ,  thêm Nhiếp Diễm  mới   thứ gì  hút  cơ thể, khiến khắp   đều lâng lâng,  nhịn   ôm Hạ Hậu Thấm Nhi chặt hơn chút nữa, nghĩ cũng  thèm nghĩ liền vọt  khỏi ôn tuyền, dẫn tới một mảng lớn bọt nước theo ,  nhặt quần áo  mặt đất bọc  cơ thể hai  liền rời  trong tiếng thét chói tai của Hạ Hậu Thấm Nhi, cuối cùng chỉ lưu  tiếng ‘nức nở’ ái .
Đợi hai   rời , Bách Hợp ở phía  ôn tuyền liền thở phào nhẹ nhõm. Dù cho  rõ Nhiếp Diễm ở trong ôn tuyền cũng  thấy cô, nhưng khi nãy lúc   trong lòng cô vẫn gấp gáp lo sợ như cũ. Hiện tại   , lá gan của cô cũng to thêm liền nhào  trong lòng Lý Duyên Tỷ, lúc Lý Duyên Tỷ đưa tay đẩy cô , Bách Hợp  tiến sát thêm mấy , chỉ là cuối cùng sức lực  địch   , trong lúc gấp gáp cô nhịn    chút thấp thỏm lo âu hỏi: “Cầu xin ?”
Lý Duyên Tỷ lắc đầu,  mặt vẫn là bộ dạng trong trẻo lạnh lùng như cũ, lúc     vách núi. Bách Hợp dạng chân    , quần áo  vốn mặc chỉnh tề đều   cô kéo cho xốc xếch. Tư thế của hai  lúc  mang theo sự  mật  thể  rõ, tay Lý Duyên Tỷ vịn ở bên hông Bách Hợp, trong mắt lộ  vẻ băng lãnh ẩn nhẫn, hai bên thái dương rịn  từng tầng mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-400-ke-hoach-cuu-vot-chinh-minh-5.html.]
Nếu như  trực tiếp lấy  phận chủ nhân của tinh  để xuất hiện trong nhiệm vụ, hai bên trán của  vốn sẽ  thể đổ mồ hôi, nhưng lúc  Bách Hợp cũng  ý thức  điểm , cô chỉ nghĩ tới nếu như Lý Duyên Tỷ cự tuyệt cô,  thì lời thề Nhiếp Bách Hợp 16 tuổi rời khỏi Nhiếp Phủ  phá vỡ, linh khí trong ngọc bài bổn mệnh hiện tại   Nhiếp Diễm hấp thụ sạch,   cô  cần Lý Duyên Tỷ nhắc nhở cũng  thể cảm giác  bất cứ lúc nào cũng  một cái lưỡi hái tử thần treo ngay  đầu .
Không  thành tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp trái  còn  khả năng sẽ c.h.ế.t trong nhiệm vụ, cô dựa  cái gì để Lý Duyên Tỷ cứu cô? Bách Hợp trong chốc lát cảm thấy  chút thấp thỏm lo âu     , đôi đồng tử của cô đều  chút run lên, vẻ mặt tuy cố gắng trấn định  chằm chằm Lý Duyên Tỷ, nhưng khóe môi mím chặt cùng vẻ cầu xin giữa mi tâm  lộ  chút điềm đạm đáng yêu.
“  lời   với em.” Lý Duyên Tỷ cố ý kéo dài âm điệu, đôi mắt của  âm u tựa như đầm sâu  thấy đáy, dung mạo của   ánh trăng  vẽ lên một nét u tối dày đặc, lúc  từ  cao  xuống Bách Hợp, bởi vì ngược sáng mà Bách Hợp   rõ thần thái nhất định    trong mắt , chỉ thấy  môi mỏng mềm mại  sống mũi mím thành một đường thẳng cùng chiếc cằm trắng nõn như ngọc của .
“Có thể để  hãy   ?” Bách Hợp thận trọng đề nghị, dù  hai   mật cũng    đầu, cô hi vọng  thể  khi đảm bảo  tính mệnh của chính   mới  tới chuyện khác.
Chân mày của Lý Duyên Tỷ giống như cau , cơ thể  căng thẳng cứng ngắc, lực đạo  tay vịn bên hông cô lúc  lớn đến nỗi khiến cho Bách Hợp  chút đau, cô run rẩy cởi xiêm y của Nhiếp Bách Hợp,  kéo  nút thắt  quần áo của Lý Duyên Tỷ, chí ít cô  thể cởi đồ của  : “Trước đừng , để   .” Bách Hợp mang bộ dạng nôn nóng, Lý Duyên Tỷ  chỉ lắc đầu: “Em sẽ hối hận.”
Cô để cho Lý Duyên Tỷ –  cứu  mạng  chạy mất mới thật sự sẽ hối hận, Bách Hợp  để cho Lý Duyên Tỷ   cơ hội  chuyện, cô lo sợ   thấy lời   đồng ý giúp , đành mặt dày thò tay ôm lấy cổ , dán  lên  .