Hôm đó,  khi Bách Hợp đuổi hai  Hạ Hậu Thấm Nhi vaf Nhiếp Diễm  khỏi Nhiếp gia, hai   liền  khỏi thành, mãi cho đến nay vẫn  thấy tung tích, Bách Hợp từng phái   chằm chằm trong thành, nhưng  chừng 10 ngày nay đều  tìm   hai   đang ở .
Vú nương gật đầu, thời gian từng chút một trôi qua, lúc chiếc đồng hồ cát nơi góc phòng chỉ còn thừa  một ít, ánh nến chợt lóe trong căn phòng yên tĩnh, giọng  của Hạ Hậu Thấm Nhi  lâu  gặp đột nhiên vang lên:
“Tam thúc, ở đây.”
Nàng   dứt lời, trong phòng giống như  một luồng gió lạnh thổi , ánh nến lay động, trong phòng khi nãy còn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm ba bóng , trừ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm sắc mặt phong trần mệt mỏi  lâu  thấy, còn  một  đàn ông trung niên tuổi tác chừng 30, mặt mũi gầy gò, sắc mặt trắng bóc mặc một  trường bào màu xanh,  lưng đeo một thanh trường kiếm.
Lúc  Hạ Hậu Thấm Nhi   trang phục khác, nàng  mặc y phục màu thủy lam, tóc dài xõa  lưng, giữa trán chỉ đeo một món đồ trang sức màu xanh ngọc, vẻ mặt  phức tạp   chút sợ hãi  chằm chằm Bách Hợp, chỉ  cô   với  đàn ông trung niên lạ mặt :
“Tam thúc, chính là nàng ,  hoài nghi nàng  là yêu ma quỷ quái gì đó, chiếm cứ  thể của tiểu Hợp, tiểu thư của Nhiếp phủ   ơn với ,  nhất định  báo đáp nàng , tam thúc mau khu trục cô hồn dã quỷ  , về   sẽ  chạy  ngoài nữa!”
Mà giọng  của Hạ Hậu Thấm Nhi  dứt, Nhiếp Diễm  ở bên cạnh liền  đầu  nàng  một cái, bên khóe miệng lộ  ý  cưng chiều, lúc  Bách Hợp ánh mắt liền híp : “Cô hồn dã quỷ từ nơi nào, còn  mau hiện nguyên hình. Nhiếp Bách Hợp     ngươi hại  ?”
Người đàn ông  Hạ Hậu Thấm Nhi gọi là tam thúc  hề lên tiếng, lúc  ôm hai tay  một bên   gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng  chằm chằm lên  Bách Hợp,    như , lông măng  lưng Bách Hợp đều dựng  cả lên, cô nhíu mày  đó theo bản năng lùi  hai bước.
“Nhiếp đại gia, ngươi    điên   ?” Vú nương ở trong phòng vẫn  ngủ, đêm nay là  thời gian đặc biệt, bà  cùng Bách Hợp vượt qua ngày . Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Nhiếp phủ khi nãy vẫn còn náo nhiệt chớp mắt một cái liền giống như lâm  giấc ngủ, yên tĩnh đến mức  chút đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-404-ke-hoach-cuu-vot-chinh-minh-9.html.]
“Ma ma, ngươi mau  đây, nàng    còn là Nhiếp Bách Hợp nữa, ngày đó Hạ Hậu tam thúc cũng từng trong lúc du lịch  Nhiếp bá phụ mời về Nhiếp phủ để tính quẻ cho Nhiếp Bách Hợp,   sinh thần bát tự của nàng, nàng   định  thể sống qua 16 tuổi, giờ đây nàng  còn  thể sống đến hiện tại, nàng  căn bản   Nhiếp Bách Hợp!” Nhiếp Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt  chút lạnh lùng: “Hơn nữa hiện giờ    gọi là Nhiếp Diễm nữa. Ta  tìm  cha  đẻ của , hiện tại  đổi về tên cũ Tiêu Diễm .”
Nghe tới đây, Bách Hợp cũng coi như còn bình tĩnh, nhưng v.ú nương  tức đến gần chết, Nhiếp phụ mới c.h.ế.t  đến hai năm, lúc  khi ông còn tại thế đối với Nhiếp Diễm chăm sóc đủ điều, thật  ngờ cái con sói mắt trắng  mới rời    bao lâu liền mất tích ở nơi nào  , bây giờ  trở về, thậm chí ngay cả tên họ cũng đổi,  chỉ   ý hồi báo Nhiếp gia, trái   trở về liền nguyền rủa Nhiếp Bách Hợp  chết.
“Ngươi cầm mồm!”
“Bớt  nhảm với bà , A Diễm, ngươi  thử dùng pháp thuật  dạy ngươi, định trụ yêu vật .” Người đàn ông  xưng là tam thúc chỉ đạo một câu với Tiêu Diễm,  gật đầu, gương mặt vốn  coi là tuấn mỹ lúc  mới lộ  vài phần kích động, ngắt chéo pháp quyết trong tay, trường kiếm  vốn đeo  lưng liền rung nhẹ lên.
Đầu ngón tay của Tiêu Diễm xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng   thể b.ắ.n  thứ giống như tia sáng trói  Bách Hợp, Bách Hợp theo bản năng  trốn,  đàn ông trung niên  hừ lạnh một tiếng,  khí phảng phất giống như đều ngưng , động tác của cơ thể Bách Hợp thoáng chốc chậm  hơn nhiều, tia sáng  quấn lên, trói chặt cô khiến cô  thể nhúc nhích.
“Yêu nghiệt, hiện nguyên hình thì  sẽ tha c.h.ế.t cho ngươi!” Tiêu Diễm quát một câu với Bách Hợp, tay đưa về phía  lưng sờ một cái, thanh trường kiếm dài    khỏi vỏ liền   nắm trong tay, vẻ mặt Tiêu Diễm lúc  đằng đằng sát khí, con ngươi tựa hồ  biến thành màu vàng, trong gần nửa tháng  mất tích,  phảng phất giống như  bước lên con đường tu tiên, hiện tại xem  khí thế mười phần.
“Ngươi mau trả  mạng của tiểu Hợp!” Hạ Hậu Thấm Nhi núp  lưng hai  ,  thấy lời  nhịn   liền lộ đầu , gương mặt nhỏ  thút thít: “Ngươi trả tiểu Hợp  đây!”
“Thấm Nhi đừng , hết thảy đều là  mệnh, tướng  của Nhiếp cô nương vốn chính là  định c.h.ế.t sớm, sống  quá 16, tất cả đều  liên quan đến ngươi, chẳng qua là ngươi dính  chữ duyên mà thôi.” Khuôn mặt của  đàn ông trung niên lạnh nhạt  vẻ mặt  lóc của Hạ Hậu Thấm Nhi,   khỏi   trấn an nàng  đôi câu, Bách Hợp suýt chút nữa  nhịn  mà chửi ầm lên, cô gắt gao cắn chặt môi mới nhịn xuống  lời chửi rủa: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”