Tiêu Diễm vốn ưa sạch sẽ,  khi một đường bôn ba trở về định tắm rửa ăn cơm   mới  trả  ngọc bài cho Nhiếp Bách Hợp,  đến đây kì thực ngay từ đầu  cũng   lòng tham  chiếc ngọc bài , chỉ là vì Nhiếp Bách Hợp ở trong lòng  cũng  quan trọng so với việc   tắm rửa ăn cơm, vì thế mới trì hoãn thời gian hẹn định . Ai liệu  chỉ vì một ý niệm sai lầm năm đó, khiến   chỉ quen   khả nhân nhi bên cạnh, tìm thấy tình yêu trong sinh mệnh , hơn nữa cũng   truyền thừa trong ngọc bài , từ đây chân chính bước lên con đường    giống với  đây, trở thành  tu chân.
Cho đến nay, ngọc bài sớm    nhận chủ,   thể trả  cho Bách Hợp. Vốn nghĩ đến ngọc bài  nếu  là hàng thật, hơn nữa còn  linh lực như ,  thì kiếp nạn 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp  khả năng cũng là thật. Tiêu Diễm phỏng đoán     Nhiếp Bách Hợp thật sự sớm   còn ở nhân thế,  thêm việc về  tính tình Bách Hợp đại biến,  cùng Hạ Hậu Thấm Nhi liền bàn bạc, càng phát giác  nguyên bản Nhiếp Bách Hợp  khả năng  chết, Bách Hợp hiện tại   chừng là yêu vật biến thành. Tiêu Diễm vốn tính toán g.i.ế.c c.h.ế.t Bách Hợp,  Nhiếp Bách Hợp nguyên bản báo thù huyết hận, như  mà  chính  coi như báo đáp ân tình của Nhiếp gia,  chỉ  ai nợ ai, đối với việc   thu nhận ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp,  khả năng vì  nàng báo thù, cũng sẽ  thẹn với lương tâm. Tiêu Diễm hồi đó cũng  từng nghĩ tới vấn đề Nhiếp Bách Hợp  khả năng là c.h.ế.t ở trong tay Hạ Hậu Thấm Nhi, bởi vì chuyện     thể?
   ngờ tới về   cần  động thủ, Nhiếp gia   kẻ thù của  diệt sạch, Tiêu Diễm cho rằng Nhiếp Bách Hợp  chết, tự nhiên chuyện ngọc bài liền cũng cứ như  qua , trở thành bí mật ẩn sâu trong lòng .
 thật  ngờ tới mấy năm ,   chỉ  thấy Bách Hợp mà chính  cho là sớm  c.h.ế.t  , chuyện ngọc bài  một  nữa  lật lên, trong lòng Tiêu Diễm hoảng loạn, lúc  thấy Bách Hợp mở miệng , theo bản năng liền cắt đứt lời của nàng:
“Đến nay   thành hôn với Thấm Nhi, chuyện hôn ước ngày đó  cho là ngươi  chết, đương nhiên  hủy bỏ, nếu như ngươi  bồi thường gì khác, cứ việc  với , chỉ cần   thể  , lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ  từ, hiện tại hà tất  nhắc  hôn ước gì đó? Bây giờ   tách khỏi Thấm Nhi, đó là chuyện tuyệt đối  thể.”
Nghe thấy như , Hạ Hậu Thấm Nhi  chút căng thẳng kéo tay đứa nhỏ bên cạnh, nàng   lẽ  sợ Bách Hợp  cướp Tiêu Diễm khỏi nàng , vì thế lực đạo  nhỏ. Bách Hợp liếc khóe mắt  mu bàn tay của đứa bé trai đều  nàng  bóp đến mức trắng bệch, nhưng kỳ quái chính là đứa bé    phát  tiếng nào.
“Nhiếp sư   năm năm   cùng trưởng lão Lý sư  của tệ phái kết thành song tu đạo lữ.” Tử Dương tông chủ tuy   rõ chân tướng, nhưng lúc  thấy bộ dạng Tiêu Diễm  phủi sạch quan hệ, khóe miệng giật giật,  khỏi mở miệng: “Vì thế vị đạo hữu   cần  quấy rối vô nghĩa như .”
Một câu “quấy rối vô nghĩa”   khiến đám  Hạ Hậu gia đầu tiên là giật , đợi đến lúc hồi thần sắc mặt liền đỏ bừng lên.
Lý Duyên Tỷ  cạnh tuy  mở miệng, nhưng thế giới  vốn do  tạo nên, nhân vật trong cốt truyện khi  thấy  sẽ  một loại cảm giác  áp chế. Do trong lòng theo bản năng sinh  cảm giác  dám phản kháng cùng tôn kính, lúc nhân vật trong cốt truyện  thấy  sẽ cảm thấy kính sợ , cho dù là một   lúc  cũng  ai  vị trưởng lão  trong Tử Dương Tông, nhưng lúc   thấy vẻ mặt Lý Duyên Tỷ lãnh đạm, tuy chỉ là yên lặng  ở đó, nhưng khí thế    khiến cho     cách nào xem nhẹ . Trái ngược với Tiêu Diễm lúc  sắc mặt đỏ bừng, thoạt   chút như nhe nanh múa vuốt,  dậy chỉ  Bách Hợp. Hạ Hậu tam thúc cắn răng  Tiêu Diễm một cái, miễn cưỡng : “Vậy chúc mừng Nhiếp cô nương cùng Lý trưởng năm trăm năm hảo hợp, nếu chuyện   qua,  hà tất  nhắc tới việc cũ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-407-ke-hoach-cuu-vot-chinh-minh-12.html.]
Sắc mặt Tiêu Diễm trắng xanh lẫn lộn,  cũng   thằng ngu, thậm chí từ nhỏ thiên tư xuất chúng, hiện tại dù  ngu hơn nữa cũng hiểu rõ  khi nãy  nháo  trò ,  nhất thời hận  thể tìm  cái lỗ nào để chui xuống, Bách Hợp lúc  mới  “xùy”  tiếng:
“Chuyện hôn ước lúc   sớm   thèm để ý, chỉ là Hạ Hậu cô nương lừa gạt   khỏi cửa, ngày đó  chỉ cho là cô nương thật lòng  cùng  kết giao bằng hữu mà thôi. Lúc trong phủ đang gấp gáp  tìm ngọc bài  mất cho , kết quả ma ma bên cạnh   phát hiện , hai  các ngươi sớm  chim chuột với , hơn nữa ngọc bài cũng  Tiêu Diễm đại hiệp ngươi nhặt lấy chiếm  của riêng.”
Lời     khỏi miệng liền giống như một hòn đá  dấy lên vô vàn sóng lớn, từng  từng  Hạ Hậu gia đều  nhẫn nhịn  liền  dậy, Hạ Hậu tam thúc  càng kích động :
“Ngươi  láo!”
Ý tứ trong lời  của Bách Hợp  giống như ám chỉ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm vụng trộm dự mưu,  chiếm đoạt ngọc bài bổn mệnh của nàng, cho nên mới lừa nàng  khỏi nhà, phá vỡ cấm kỵ năm 16 tuổi, mượn cơ hội hại c.h.ế.t nàng.
Gia tộc Hạ Hậu cũng là gia tộc lánh đời nổi danh ở trong tu chân giới, nếu như lời tố cáo  của Bách Hợp một khi lan , gia tộc Hạ Hậu về    còn  chỗ  trong tu chân giới? Vì thế dù cho  chút kiêng kị Lý Duyên Tỷ bên cạnh Bách Hợp, nhưng Hạ Hậu tam thúc  cắn răng, vẫn mắng mỏ như cũ:
“Một phái  láo.”
“Có  thật  , trong lòng hai vị đương sự rõ ràng nhất, hôm đó hai  các ngươi ở trong ôn tuyền tằng tịu với , cũng đoạt  ngọc bài của , cho nên  mới hận các ngươi đến thấu xương, đuổi các ngươi  khỏi Nhiếp gia!” Bách Hợp   nỗi oan khuất   chỗ tố của Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện,   trở nên nhẹ nhõm, phảng phất giống như khắp  đều  một loại cảm giác sảng khoái khi nhả  cục tức lớn, trong lòng cô hiện  một cỗ tư vị khó mà  thể diễn  thành lời, đây hẳn là cảm xúc oan ức giấu ở trong lòng nguyên chủ Nhiếp Bách Hợp, bây giờ   phơi trần  khắp thiên hạ.