“Mãi  chịu dứt!” Lý Duyên Tỷ bỗng nhiên  chút bực   thẳng dậy, dù cho đời  Nhiếp Bách Hợp trong cốt truyện quả thực từng  hôn ước với Tiêu Diễm, hơn nữa  lúc đầu  hôn ước cũng   Bách Hợp, nhưng lúc   thấy vẫn  chút  thoải mái. Hắn vẫy tay về phía Tiêu Diễm, nơi cổ áo Tiêu Diễm bỗng chồi lên một thứ gì đó, thứ đồ  lắc lư hai cái, giống như  xé rách xiêm y để chui , khi    biến cố  dọa cho hết hồn thì “phụt” khẽ một tiếng, khối ngọc bài lục sắc óng ánh trong suốt to bằng bàn tay trẻ con đột nhiên chui  khỏi cổ áo Tiêu Diễm, bay về phía Lý Duyên Tỷ.
Toàn  khối ngọc bội  mang theo kim quang nhàn nhạt, lúc Tiêu Diễm  thấy cảnh tượng như , theo bản năng đưa tay che kín cổ áo  , đợi đến khi phục hồi tinh thần   chút gấp gáp  đưa tay bắt lấy ngọc bài của , nhưng  đợi  bắt , ngọc bội  bay như chớp, nhanh chóng rơi  tay Lý Duyên Tỷ.
“Ngươi trả  ngọc bội cho !” Tiêu Diễm  thấy cảnh tượng như , trong lòng  thể  sốt ruột, trong lúc  đang kinh hãi   dậy  xông về phía Lý Duyên Tỷ, ngọc bội  đối với  mà  cũng  chỉ đơn thuần là một khối ngọc bài, bên ngoài ngoại trừ mang theo một loại linh khí thần kỳ, còn  một bộ công pháp thần bí, hơn nữa linh khí của ngọc bội  vô cùng đặc biệt, linh khí trong miệng Hạ Hậu tam thúc chỉ  khi nãy giống với bảo vật trấn phái của Tử Dương Kiếm Tông chính là do ngọc bài truyền . Thậm chí Tiêu Diễm còn cảm thấy nếu như  sở hữu ngọc bài  thêm một đoạn thời gian, đến một lúc nhất định  sẽ vô địch thiên hạ, trở thành vương của nhân loại!
“Ngọc bội của ngươi?” Lý Duyên Tỷ khẽ nhếch khóe mi   một cái, khối ngọc bội  mới rơi  tay   bay lên, ngọc bội tuy  nhận chủ, nhưng lúc  ở  mặt Lý Duyên Tỷ vẫn thuận theo giống như đứa nhỏ  tìm thấy cha , tùy ý an bài,  ngọc bội khắc hai chữ “Bách Hợp”,   tại đây đều là tu chân giả, tầm mắt như thước, đương nhiên  thấy vô cùng rõ ràng.
Những chuyện Bách Hợp kể lúc  như Hạ Hậu Thấm Nhi lừa Nhiếp Bách Hợp xuất môn,  đó ngọc bội của Bách Hợp mất tích, cuối cùng   hai  Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Tiêu Diễm ngấm ngầm hẹn hò, đem ngọc bài vốn thuộc về Nhiếp Bách Hợp nhận chủ, Hạ Hậu tam thúc vẫn còn  tin, nhưng lúc  tận mắt  thấy ngọc bài từ   Tiêu Diễm    triệu , hơn nữa bên  ngọc bài còn khắc hai chữ Bách Hợp, quả thực bằng chứng như núi,   chối cãi cũng  .
Trong giây phút đó, sắc mặt đám  gia tộc Hạ Hậu xám như tro tàn, trong lòng Hạ Hậu tam thúc cũng đều  nghĩ tới  đánh c.h.ế.t Hạ Hậu Thấm Nhi ngay tại chỗ, vẻ mặt  xanh mét, lạnh lùng  đầu  Hạ Hậu Thấm Nhi,  mặt Hạ Hậu Thấm Nhi lộ  chút chột    oan ức cùng sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-408-1.html.]
Phu thê mấy năm, nàng  đương nhiên  Tiêu Diễm  khối ngọc bội như , dù  Tiêu Diễm cũng thật lòng với nàng ,   truyền thừa của khối ngọc bài  cũng  từng giấu diếm nàng . Hạ Hậu Thấm Nhi cũng   là  từng  lúc chột , áy náy, nhưng việc  tới nước , thậm chí Nhiếp gia lúc đó cũng sớm   diệt cả nhà, nàng   chột , áy náy hơn nữa thì  thể thế nào? Càng huống chi   đều từng , bản  Nhiếp Bách Hợp sống  quá 16 tuổi, dù  tam thúc trong tộc  cũng từng đoán mệnh cho Nhiếp Bách Hợp, chứng minh nàng   tướng c.h.ế.t sớm, cho nên mấy năm nay qua , Hạ Hậu Thấm Nhi mới từ từ giấu chuyện  ở trong lòng, trở thành bí mật chung giữa nàng  cùng trượng phu.
Suy cho cùng việc khối ngọc bài  nhận chủ quả thực  liên quan đến nàng , lúc đầu nàng   tắm ở ôn tuyền, vô ý gặp  Tiêu Diễm, cắn rách môi , cuối cùng khiến cho m.á.u  rơi xuống,  cho khối ngọc bài  nhận chủ. Ai cũng   chiếm đoạt đồ của Nhiếp Bách Hợp, Hạ Hậu Thấm Nhi tự nhận tấm lòng của nàng  ngay thẳng  thẹn với thiên địa, nhưng lúc  khi  thấy vẻ mặt của  , nàng    một loại cảm giác  thể giải thích .
Nói nàng    ý  chiếm ngọc bài của Nhiếp Bách Hợp, nhưng tỉ mỉ nhớ  những chuyện nàng   , đến ngay cả bản  nàng  cũng  tin trùng hợp liên tiếp như .
“Tiểu Hợp, ,  thật sự   cố ý, ngươi  tin !” Đến lúc , cho dù  trong thiên hạ  tin , Hạ Hậu Thấm Nhi cũng chỉ mong Bách Hợp  thể  giúp nàng  vài câu: “Ta thật sự coi ngươi như tỷ , ngươi cứu , cho  ăn cho  uống, thậm chí để  ở  Nhiếp gia,    sẽ hại ngươi chứ? Chúng  là tỷ   mà!”
Hạ Hậu Thấm Nhi   ngừng,  khỏi bắt đầu  lóc, trong lòng nàng  cũng cảm thấy vô cùng oan ức, đời  nàng   từng chịu qua oan khuất như , phảng phất giống như  khác  nhận định nàng  là kẻ , ý niệm như  khiến nước mắt nàng  giống như hạt châu lăn mãi  ngừng:
“Hôm đó  thật sự  đưa ngươi  ngoài giải sầu, nhưng  ngờ khối ngọc bội  rơi mất,  thật sự   cố ý,  chỉ  để ngươi  ngoài  chơi,  ngắm thế giới mà thôi,  cũng  ngờ tới ngọc bài sẽ  Nhiếp đại ca nhặt , cuối cùng nhận chủ càng   cố ý, đều là  tại , ngươi tha thứ cho  , ngươi tin   ?”
Trong đại điện chỉ  tiếng  của  Hạ Hậu Thấm Nhi vang lên, nàng   ngừng cầu xin,  những lời để Bách Hợp tha thứ cho nàng . Gương mặt đám  gia tộc Hạ Hậu ngây dại, đến lúc  chứng cứ cũng  xuất hiện,  cãi cọ thêm chẳng qua cũng tự rước lấy nhục mà thôi. Hạ Hậu tam thúc trong nháy mắt giống như già   chỉ mười tuổi, Hạ Hậu gia hùng tâm tráng khí xuất thế, kết quả  đổi về kết cục thanh danh mất sạch như .