“Diệt  lắm, diệt  lắm! Nhiếp đại thiện nhân ngày xưa   bực nào,   ngờ tới  mà thu dưỡng một con bạch nhãn lang như , hại nữ nhi duy nhất của Nhiếp thiện nhân,  thể thấy rõ    báo, chỉ là thời cơ  tới.” Đám  reo hò một trận, chưởng quỹ  nhiệt tình  mời đạo sĩ  quán uống rượu, đạo sĩ thoáng lắc đầu tiến , Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi nâng đỡ lẫn   trong đám     một cái, nhịn   đều phun  một ngụm m.á.u tươi.
“Hạ Hậu gia  diệt ? Hạ Hậu gia, Hạ Hậu gia  diệt ? Cha, nương, tam thúc…” Trong miệng Hạ hậu Thấm Nhi lẩm bẩm gọi cha ,  gương mặt trắng bệch lộ  vài phần xám xanh. Nàng    rốt cuộc    sai điều gì, mà tại  ông trời  cho báo ứng như , nàng   giờ  từng  lòng hại , nhưng đến nay   nhắc đến nàng ,  đều hô đánh gọi giết.
Sau khi   bộ  trong gia tộc Hạ Hậu đều  mạt sát, mới ngắn ngủi chỉ  mấy tháng, Hạ Hậu Thấm Nhi liền già   nhiều,  mặt lúc  cũng  còn vẻ ngây thơ, nàng   phế  pháp thuật, mấy tháng nay  trải qua cuộc sống giống như chó nhà  tang, cùng Tiêu Diễm né trái né , hiện tại   thấy gia tộc Hạ Hậu  diệt, hết thảy thoát  khỏi quan hệ với nàng , Hạ Hậu Thấm Nhi  khỏi thống khổ khó chịu. Sau khi gặp  kịch biến,  mặt nàng  sớm   còn vẻ hoạt bát lúc , đến nay nàng  vẫn còn  chăm sóc cho cơ thể dần héo hon,   cam tâm, nhớ tới Tiêu Diễm phong quang ngày , nhớ tới nửa đời  ngắn ngủi 20 năm , giống như một giấc mộng, Hạ Hậu Thấm Nhi nghĩ tới  nhà  chết, cuối cùng  nhịn   lên.
Tiêu Diễm trái   điên . Hắn chịu  nổi đả kích như , cũng chịu  nổi chênh lệch như , dứt khoát sống trong thế giới của  cũng   tỉnh .
Xe ngựa vốn dừng  ở cửa khách điếm   ai xua đuổi, con ngựa cũng bắt đầu bước  chậm rãi, trong buồng xe Bách Hợp  xổm bên cạnh Lý Duyên Tỷ, trải qua chuyện Lý Duyên Tỷ  thương, hai  trái   mật hơn so với lúc , cũng  giống như  đây, cho dù cơ thể gần gũi, nhưng trong lòng Bách Hợp  vẫn  chút chống cự. Lúc   khi cảm giác   quen ở bên ngoài, Bách Hợp kéo tay Lý Duyên Tỷ: “Anh xem. Tiêu Diễm.”
Bên ngoài đường, Tiêu Diễm sắc mặt trắng bệch mặc quần áo rách nát cũ kĩ lúc  đang  ở bên ngoài, trong miệng hét lớn:
“Ta là thiên tài trăm năm khó gặp của tu chân giới! Không  ,  là con rể của Nhiếp gia,  là Nhiếp Diễm,  đúng,  là Tiêu Diễm…”
Kí ức của  dừng   thời điểm lúc   phong quang vô hạn, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh đang bưng bát cơm nguội  lau nước mắt  nhẹ giọng dỗ dành , hai  cãi  ầm ỹ, dẫn tới ánh mắt chú ý của  xung quanh, lúc ngẫu nhiên    qua, ánh mắt tựa như ghét bỏ  Tiêu Diễm, loại ánh mắt  càng kích thích  lớn tiếng kêu la, bộ dạng điên khùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-409-6.html.]
“Có gì  mà xem.” Lý Duyên Tỷ  nghiêng  nhuyễn tháp, ánh mắt  chút u ám  tầm mắt của Bách Hợp  rơi xuống  khác, bàn tay khẽ động, cuối cùng vẫn  thể nhẫn nhịn, ôm cô  trong lòng.
Anh bước  thế giới  sớm hơn Bách Hợp nhiều năm, bài bố  thỏa, từ từ tung lưới, chỉ cầu  thể khiến Bách Hợp chậm rãi lưu . Từ lúc bắt đầu để Nhiếp Bách Hợp trong nguyên tác sửa đổi mệnh kiếp 16 tuổi,  đến chuyện tặng ngọc, cùng với Bách Hợp  khi tiến  nhiệm vụ, loại tâm tư  giống như tự tay gieo hạt giống, đến nay quả nhiên hạt giống nảy mầm sinh trưởng, cũng  uổng công  hao tâm tổn trí, hiện tại mặc dù Bách Hợp cũng  chắc  bao nhiêu thích , nhưng chí ít cô sẽ  kháng cự , xác thực chiếm  một vị trí trong lòng cô.
Lâu nay Bách Hợp  nhiệm vụ, tuy  tính cách  như ôn hòa thức thời, nhưng kì thực trong lòng nghị lực kiên định vô cùng, nếu như  dùng cách thức ,  vĩnh viễn    trong tim Bách Hợp, chỉ  mạnh mẽ khiến cô nhận thức rõ chính  (Lý Duyên Tỷ) cũng  chỉ (đơn thuần) là   thể nắm giữ sinh mệnh của cô, là vị thần cao cao tại thượng, cô mới  thể coi  trở thành  đàn ông của cô mà đối đãi.
Mà lúc   chắc chắn   thành công, Bách Hợp nếu  là thích, cũng  thích  bao nhiêu, nhưng Lý Duyên Tỷ liên tiếp giúp đỡ hai  nhiệm vụ, khiến cô quen với sự tồn tại của Lý Duyên Tỷ, loại chuyện   lạ  quen, lúc mới đầu cho dù cô ít nhiều cảm thấy  chút lúng túng, nhưng   một khi nhiều lên, phảng phất giống như tạo thành thói quen, loại cảm giác lúng túng  hổ  căng thẳng sợ hãi ban đầu  sẽ giống như cũng   nghiêm trọng như .
Sau khi thật sự sống chung với Lý Duyên Tỷ, dường như  cũng   cao cao tại thượng khó mà chạm đến như , thói quen chính là một thứ đáng sợ, cho dù lúc    ôm ở trong lòng, Bách Hợp vẫn theo bản năng tìm một chỗ thoải mái.
Ôm Bách Hợp ở trong lòng, hai  đều thỏa mãn, Bách Hợp hài lòng với chuyến nhiệm vụ   của  cuối cùng cũng  thành, Lý Duyên Tỷ   con mồi  chút tự giác nào, khẽ  lên.
Chuyến nhiệm vụ   thành viên mãn, theo xe ngựa  qua, Hạ Hậu Thấm Nhi  ở  đường  lóc đến bàng hoàng bất lực cùng Tiêu Diễm điên điên khùng khùng dần dần   thấy bóng dáng, chuyến  về quê nhà của Nhiếp Bách Hợp,  thể  thấy kết cục của hai  , cũng coi như thành  tâm nguyện của nguyên chủ.
Tiêu Diễm trong cốt truyện một đường mang theo  kiếp mà sinh , giẫm đạp Nhiếp gia để lên cao, cùng với Hạ Hậu Thấm Nhi tuy  coi là vị cứu tinh của tu chân giới, nhưng kì thực  giống như hai cái tai tinh,  đến  là tai họa theo tới đó, c.h.ế.t là  khác, thành   là hai  bọn họ.
Đến nay rơi xuống kết cục , cũng coi như hai  bọn họ gieo nhân nào, thì  quả đó. Lúc đầu Tiêu Diễm  ý nghĩ sai lầm  trả  ngọc bội, kết quả phía   khác  một trời một vực.