Bách Hợp   thành nhiệm vụ nên nhanh chóng trở về  gian. Lúc cô thấy Lý Duyên Tỷ chắp hai tay  lưng thì  ngạc nhiên, Lý Duyên Tỷ  lưng về phía cô dường như  chút  đổi. Trước , thoạt  bóng lưng   cho    một loại cảm giác lạnh lùng xa cách, nhưng  lúc   mang  cho cô một chút yên lòng quen thuộc. Bách Hợp  trở về, Lý Duyên Tỷ cũng    :
“Nhiệm vụ  thành”.  Anh vẫn lạnh lùng như , nhưng ánh mắt kiên nghị hơn  nhiều. Anh  tới chỗ Bách Hợp  nhẹ nhàng ôm cô  lòng: “Mệt ?”
Hai chữ đơn giản  khiến cho Bách Hợp  nhịn  mà  . Cô     mệt, nhiệm vụ   chuyện Hạ Thanh Hàn c.h.ế.t giống như tảng núi lớn đè nặng trong lòng cô. Bách Hợp  thấy nhiều  chết, nhưng vì cô mà c.h.ế.t khiến cho cô khó mà chịu đựng . Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lý Duyên Tỷ. Không    do nhiệm vụ    ,  lúc  Bách Hợp thấy Lý Duyên Tỷ thì giống như  tìm  tri kỷ của , cả  cũng buông lỏng xuống, cô tựa ở trong n.g.ự.c Lý Duyên Tỷ bình tĩnh thật lâu, dán mặt  lồng n.g.ự.c , mới đột nhiên mở miệng: “Lần  trong nhiệm vụ xuất hiện một ,   giúp đỡ em  nhiều, nhưng tại  cuối cùng    ai nhớ rõ  ”
Hạ Thanh Hàn, dường như     xuất hiện qua trong thế giới ,   ai nhớ rõ sự hiện hữu của  , thậm chí ngay cả  nhà họ Hạ cũng    . Tình huống như  thật  bình thường, cơ hồ khiến cho cô đều  lầm tưởng từ đầu tới cuối     xuất hiện , thế nhưng mà trong tình tiết câu chuyện Long Bách Hợp từng thu ba  đồ , điểm  là  thể nghi ngờ. Trong tình tiết câu chuyện xuất hiện nhân vật bí ẩn Hạ Thanh Hàn, nhất định Lý Duyên Tỷ .
Trong lúc bất chợt Bách Hợp đưa tay ôm Lý Duyên Tỷ chặt hơn chút nữa, tựa đầu lên, cô   kẻ ngốc, trong lòng  lúc   phát giác  cái gì đó  đúng. Lúc Hạ Thanh Hàn c.h.ế.t cô từng cảm thấy quá khiếp sợ và khó chịu, nhưng khi tỉnh táo  Bách Hợp càng thấy cổ quái, lúc   trở về  gian, Bách Hợp  tiên liền   nghi vấn trong lòng. Mặc dù cô cảm thấy chuyện    chút cổ quái, nhưng Bách Hợp  thói quen  chuyện liền trực tiếp hỏi Lý Duyên Tỷ. Khi tiếng  của cô  dứt, thì  khoé miệng Lý Duyên Tỷ liền lộ  nụ  nhàn nhạt, liền kéo Bách Hợp tới chiếc giường mềm nhỏ trong  gian.
Sau hai  tiến  trong nhiệm vụ, dường như Lý Duyên Tỷ khác . Trước  ở trong  gian đều là một   trống rỗng, nhưng lúc  đây khi Bách Hợp trở , trong  gian   chiếc giường mềm, còn bày  một cái bàn nhỏ. Làm cho nơi  tăng thêm một chút  thở con , cô ngoan ngoãn mặc cho Lý Duyên Tỷ kéo qua. Ngồi ở bên cạnh , Lý Duyên Tỷ mới cúi đầu hôn lên trán cô một cái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-424-tai-tu-va-giai-nhan-1.html.]
“Anh  thực sự tồn tại. Có điều  khi   c.h.ế.t ,  khác  còn nhớ  thôi.” Bởi vì   là một trong thất tình. Anh  đại biểu cho sự trung thành, lòng kiên nghị và bảo vệ, bởi vì  ảnh hưởng của Lý Duyên Tỷ, nên thất tình khi gặp Bách Hợp đối với cô sẽ sinh  bản năng   bảo vệ cô trung thành với cô, cho nên cuối cùng vì cô mà chết, đó là phần thủ hộ chia  từ Lý Duyên Tỷ. Một ngày khi nhiệm vụ  thành, sự bảo vệ Bách Hợp sẽ tự nhiên trở  trong con  Lý Duyên Tỷ.
Thật  nhiệm vụ    thể  cần để cho  khác quên mất sự tồn tại của Hạ Thanh Hàn. Đó là do Lý Duyên Tỷ cố ý,     để cho Bách Hợp  khống chế  chủ động  hỏi ,   để cho cô  một trong bảy nhân cách của  từng vì cô   chuyện gì, tuy ban đầu  , phần thủ hộ  là một nhân cách độc lập nhưng hôm nay nếu    thu hồi , phần thủ hộ  vì Bách Hợp  chuyện  thì giờ đây tiếp nhận chỗ  cũng nên là .
Làm việc   lưu tên cho đến bây giờ   phong cách của Lý Duyên Tỷ, nếu như là Diệp Xung Cẩn để  cho Bách Hợp tâm lý sợ hãi thì tự nhiên Lý Duyên Tỷ sẽ giấu   đề cập tới, mà hình tượng thủ hộ  là một chuyện , cho nên  nhất định nhận  Bách Hợp khen ngợi.
Thân thể và trái tim của Bách Hợp lúc   bước đầu đón nhận sự hiện hữu của ,  giống như  đây luôn đem  thành thần cao cao tại thượng(  thể với tới) mà đối xử, bây giờ lúc cô và   thiết mặc dù vẫn  chút   tự nhiên, nhưng  cũng  giống   như   chút kháng cự. Tuy cô thuận theo  nhiều, cũng thầm chấp nhận tình huống như , nhưng là trong lòng cũng   quá nhiều rung động. Lý Duyên Tỷ  lưu  trong lòng cô ấn tượng sâu sắc của , cũng   chỉ là  thể mà thôi.
“Vì   khác sẽ  nhớ  ?” Bách hợp  nhịn  mở miệng hỏi một câu, Lý Duyên Tỷ sớm  chờ những lời : “Chuyện  qua, cần gì  hỏi  ?” Lúc Lý Duyên Tỷ hỏi câu , thì cúi thấp đầu  chằm chằm Bách Hợp,  gương mặt lạnh lùng trong quá khứ lúc  bởi vì khoé mắt rũ xuống  mà khiến cho  bộ đường cong gương mặt  cũng lộ   chút nhu hòa. Lý Duyên Tỷ mặt ngoài hờ hững, thực  lúc  trong lòng cũng sớm  hy vọng Bách Hợp vội vàng hỏi tiếp, cho đến lúc Bách Hợp thật  nữa tiếp tục hỏi, Lý Duyên Tỷ mới  tiếng động thở dài, ôm cô  trong ngực, chân mày nhẹ nhàng nhíu :
“Giúp em là điều hiển nhiên, tại    khác nhớ?    cần  khác thích,  một  việc,  lúc   cho em  còn quá sớm, đợi đến  một ngày em thật chuẩn  ,  sẽ  dấu giếm em.”