Mắt Lam Dụ sáng,  ngượng ngùng cúi đầu: “Nếu là như thế, chỉ mong tỷ tỷ  chê, Dụ Nhi cũng nguyện ý dùng tàn  thể theo tỷ tỷ một chuyến.”
Nàng  xong lời này, bên ngoài bọn  An Quốc Công cũng sớm   chờ đợi kịp, gọi  đến thúc dục tâm can bảo bối.
“Bọn   vội vã chịu c.h.ế.t rồi, tỷ tỷ chờ  trong chốc lát , đợi  trở về,   tỷ tỷ bồi tội.” Lam Dụ  thấy   đến gọi ,   mà    tính tình đám  An Quốc Công,  khỏi  lạnh một tiếng, cỗ  thể  từ lúc lúc  quyết định  vi phụ mẫu   tỷ  báo thù cũng  buông tha, Bách Hợp  xong trầm mặc , lúc  Lam Dụ mới kịp phản ứng, như là  chút sốt ruột  chịu nổi  Bách Hợp, nhưng đến cùng cũng   cái gì, cắn cắn bờ môi    ngoài rồi.
Tuy  nàng  đợi nàng trong chốc lát, nhưng lúc nàng xuất hiện thì  là buổi tối rồi, cái trâm cài đầu tán loạn, bờ môi sưng đỏ, cả  tản  một cỗ khí tức lười biếng, lúc xuất hiện tại  mặt Bách Hợp, vẻ mặt tuyệt vọng:
“Có  hiện giờ tỷ tỷ  ghét bỏ Dụ Nhi tàn hoa bại liễu  hả?” Nàng  còn  dứt lời, nước mắt  theo rơi xuống: “Ta  thấy , tỷ tỷ khác bọn  , căn bản   bọn  những phàm phu tục tử c.h.ế.t tiệt  thể so sánh  , Dụ Nhi hận những nam nhân ,  bộ  bọn  đều đáng chết! Tỷ tỷ  khác, Dụ Nhi là thật tâm yêu mến tỷ tỷ,  dám yêu cầu xa vời tỷ tỷ bảo vệ, chỉ trông mong tỷ tỷ lúc nào cũng có thể   nhiều hơn thì  nguyện đủ, hiện nay    xứng với tỷ tỷ. . .” Bách Hợp  đợi nàng  cho hết lời, cái cằm  rớt xuống, nàng há to miệng, một câu cũng   nên lời.
Cái tình cảnh   mắt Lam Dụ như là nàng choáng váng khi đối mặt với tình huống thực sự của Lam Dụ, càng  cho Lam Dụ cảm động nhào  trong n.g.ự.c Bách Hợp!
Tên của nàng gọi là Bách Hợp nhưng nàng   “Bách Hợp” mà! Trong đầu Bách Hợp một vạn con thảo mê mã lao qua, lúc  cả  nàng cũng  choáng váng,  bất kể là  nhiều kinh nghiệm hơn nữa, nhiều tuổi hơn nữa, nhưng đối mặt loại tình huống  thật đúng là  đầu tiên,  nhiều nhiệm vụ như  mà   một nam nhân tỏ tình với nàng,  đầu tiên trong đời  thổ lộ,  là nữ nhân, hơn nữa còn là  nữ nhân xinh  như hoa!
Bách Hợp miệng há hốc, cả  cũng  ngốc trệ, nàng  Lam Dụ run rẩy  dậy, bờ môi dính đầy nước mắt nhẹ nhàng hôn nàng một cái,    Bách Hợp nổi da gà  đinh bỏ chạy, nhưng  đầu tiên nàng đối mặt với loại tình huống , cả  cứng ngắc   thẫn thờ, chỉ thấy  khi Lam Dụ hôn nàng xong, cảm thấy mỹ mãn tựa  trong n.g.ự.c nàng.
Vừa  thấy cái tình cảnh , cả  Bách Hợp càng thêm  khỏe, dù  nàng cũng là nữ nhân, coi như là giá trị dung mạo của   mới đạt tới tiêu chuẩn nữ nhân thanh tú trong mắt thường nhân, nhưng  hiện nay cũng   sống như thế nào  kém như . Hai nữ nhân trong thế giới của Lam Dụ thì rõ ràng  coi nàng trở thành chỗ dựa!
Trong lòng sôi trào, bờ môi Bách Hợp run rẩy trong lúc nhất thời   thể  đẩy  Lam Dụ ,   do nàng  ôm quá chặt  vì tay nàng quá run rẩy, thế cho nên Lam Dụ tựa trong n.g.ự.c nàng. Hai luồng mềm mại  An gia các nam nhân yêu thích  buông tay lúc  đang chống  n.g.ự.c của nàng, Bách Hợp chỉ  giọng  cứng ngắc của : “Lam cô nương. . .”
“Tỷ tỷ bảo  Dụ Nhi,   thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-71-bia-do-dan-bao-thu-7.html.]
“Được , Dụ Nhi.” Bách Hợp miễn cưỡng  mở miệng,   cự tuyệt nàng,  Lam Dụ   mở to một đôi mắt to tràn ngập nước: “Hay gọi   là  , những nam nhân buồn nôn  cũng gọi  là Dụ Nhi,  tỷ tỷ của   thể giống bọn  . . ”
Bách Hợp   như thế, như là  hắt một xô cẩu huyết. . .
“Thế nhưng mà,  thế nhưng mà hai chúng  là nữ nhân. . .” nàng yếu ớt mở miệng,  Lam Dụ  thở dài một tiếng, giáo huấn nàng : “Tỷ tỷ, chân ái là   giới hạn đấy,      từng sợ hãi qua, nhưng tỷ tỷ dịu dàng cổ vũ .”
Nàng ở  dịu dàng rồi, nàng ở  cổ vũ rồi, nếu sớm  như  chuyện sẽ  phát triển đến trình độ như , nàng  sớm sửa thái độ của  !
Lam Dụ coi như thế là yêu, Bách Hợp  lưng  yên lặng chảy nước mắt, thật sự là  thốt lên lời.
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà, chúng  sẽ  thế tục phỉ nhổ.” thật vất vả   một cái lý do, Lam Dụ   hừ lạnh một tiếng: “An gia    hổ  đấy, nam trộm nữ kỹ nữ,  từ An lão tặc, cho tới nữ nhi của , chỗ nào    dâm loạn, so với bọn họ thì  cùng tỷ tỷ thuần khiết nhiều hơn.”
“Thế nhưng mà, thế nhưng mà, thế nhưng mà , ,   thích  vẽ phù,   thích chúng.”
Lam Dụ dịu dàng  Bách Hợp, nhẹ giọng  : “Trung Nguyên  câu ngạn ngữ, gọi  phu xướng phụ tùy,   tỷ tỷ hát,  liền  theo, tuy    vẽ nhưng  thích xem thần thái lúc tỷ tỷ vẽ phù.”
Nó  những lời   thì Bách Hợp nổi da gà, nàng l.i.ế.m liếm bờ môi khô khốc,   nước mắt: “Thế nhưng mà, thế nhưng mà, nhưng   thích  con mắt xanh da của . ”
“Ta  rõ  tỷ tỷ quan tâm  ,   xem   cổ độc  hại,  đáp ứng tỷ tỷ,   tuyệt  tự tổn thương .”
“. . .” Bách Hợp  thế, đầu óc như  cửa kẹp, vô ý thức  gật đầu: “Còn  khác lắm!”