“Nói !” Cổ  mới  thương, vốn  quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì Võ Đại Lang quá mức thấp bé, khi thấy nàng  thắt cổ căn bản  cứu  nàng , chờ đến khi   ngoài gọi   đây thì Phan Kim Liên dĩ nhiên nghiêm trọng hơn  nhiều, lúc  khi mở miệng  chuyện thì  thanh thúy động lòng  giống như lúc , ngược   vẻ  khàn khàn.
Lần đầu tiên  nhiệm vụ biến thành Phan Kim Liên xinh  như , cũng     do  ảnh hưởng bởi giá trị thuộc tính của   , Phan Kim Liên vốn mỹ mạo động lòng  đến mức mà ngay cả hòa thượng thấy cũng tâm viên ý mã(1), lúc  chẳng qua trông cũng chỉ bình thường mà thôi, mị lực   trực tiếp giảm xuống, ngay cả Võ Đại Lang cũng cảm thấy thường ngày thê tử xinh  chói mắt      bởi vì do thắt cổ mà  đó nét mặt  toả sáng giống như thường ngày  , thoáng cái   vẻ phổ thông tầm thường hơn  nhiều.
Tâm loạn động như vượn khỉ => tâm luôn vọng động, lăng xăng
Chẳng qua như thế cũng , như  chỉ cần thê tử  câu  như lúc ,  ở bên ngoài bán bánh, trong lòng cũng thư thả hơn nhiều.
Bách Hợp tuy rằng  chuẩn  tâm lý ở trong đầu về diện mạo Võ Đại Lang, nhưng lúc xoay   chân chính  thấy   mặt  còn  đến n.g.ự.c nàng,  lên so với cái giường cái bàn chỉ cao hơn chút xíu, dung mạo thật  thì bình thường, nhưng khí sắc của Võ Đại Lang   vô cùng hèn mọn, thì vẫn  nhịn   ngẩng đầu lên, sâu sắc thở  một ngụm khí lạnh.
“Kim Liên, nàng   rằng  trong huyện Thanh Hà lời ong tiếng ve, bây giờ mệt cho nàng và  vợ chồng cãi ,  vẫn ở đây tiếp thì còn nghĩa lý gì? Không bằng sớm chuyển  thôi.” Hắn  đến đây, thì thật cẩn thận  thoáng qua thần sắc của Bách Hợp,   tiếp: “Ta ở trong huyện Dương Cốc  một  , hiện giờ   Đô đầu, nếu chúng   nương tựa , từ nay về  tuyệt đối  ai dám chê  xem chúng  nữa, nàng    ?”
Biết rõ vợ  là kiểu tính tình gì, dù chuyển đến chân trời góc biển cũng vẫn vô dụng, Võ Đại Lang gặp chuyện  chỉ  chuyển nhà né tránh đám  Trương đại hộ, trong lòng Bách Hợp  khỏi mắng Võ Đại Lang hai câu, nhưng hiện giờ nếu Phan Kim Liên  đổi thành nàng, dĩ nhiên sẽ   khả năng cấu kết chung một chỗ với Tây Môn Khánh nữa, thì ở chỗ nào cũng như .
Huyện Thanh Hà, chính nàng  cãi  đến mức c.h.ế.t là do Võ Đại Lang  cứu  , cho nên  nhất  cần ở  đây thêm nữa, tuy rằng Bách Hợp  sợ lời  tiếng  của  , nhưng  chỗ nào cũng   chỉ trỏ thì trong lòng cũng phiền,   đến vẻ mặt mong đợi của Võ Đại Lang, trong n.g.ự.c  khỏi buồn bực, cắn chặt răng gật gật đầu: “Ngươi  chủ là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-74-1.html.]
Lần đầu tiên nàng  lời Võ Đại Lang, ánh mắt Võ Đại Lang sáng lên, khóe miệng  khỏi lộ  ý , theo bản năng  leo lên giường, Bách Hợp  thấy dáng  thấp lùn ngắn ngủn của   sức nhúc nhích  leo lên giường đến chỗ nàng, trong lòng hung ác lạnh lẽo, hung dữ lên tiếng khiển trách:
“Ngươi  gì đấy,  đói bụng!”
Võ Đại Lang thấy nàng chịu ăn uống, trong lòng vui mừng, vội lên tiếng: “Nghênh Nhi  nấu xong ít cháo, chỉ sợ nương tử  chịu ăn mà thôi, giờ để  bảo nó bưng tới.” Nói xong lời ,  sợ Bách Hợp ngửi thấy mùi vị chán ghét tự  nôn ọe, liền vui mừng cầm chổi   quét dọn,  bộ dạng ân cần  của , Bách Hợp cho dù trong lòng tức giận cũng  trút  , chỉ đành  oán hận  ở  giường,  chịu lên tiếng.
Không    thế ,  khi tiến  cái nhiệm vụ  cũng      nguyên chủ ảnh hưởng  , tính tình nàng cực kỳ nóng nảy, cho dù  về   nhất định  cùng Võ Đại Lang cùng giường chung gối, nhưng trong lòng nàng vẫn  phần tức giận như , khi  thấy Võ Đại Lang liền  nổi cáu, lúc   bộ dạng bận bịu đến sục sôi trời đất của , Bách Hợp cắn cắn môi, trong lòng  rõ đây là đang xảy  chuyện gì nữa,  khỏi  chút tỉnh ngủ.
Nàng sống như  mấy đời, cho dù  quá thông minh, nhưng ít nhất tính nhẫn nại vẫn đủ, bộ dạng Võ Đại Lang quả thật khó coi, nhưng cũng  đến mức khiến cho nàng ghê tởm thành cái dạng , Bách Hợp cau mày, Võ Đại Lang bên cạnh liền  trong lòng nàng  thoải mái,  sợ nàng bởi vì động tác chậm chạp của  mà mất hứng, nên động tác trong tay vội nhanh hơn.
Lúc  bên ngoài một  con gái tuổi chừng mười hai mươi ba rụt rè  , mặc một bộ xiêm y cũ màu xám, chung quanh đầy mảnh vá, mái tóc khô vàng buộc thành một bó, nhút nhát gọi: “Mẫu  ăn cơm.”
Nguyên chủ cũng bởi vì mới hai mươi niên hoa      , trong lòng   ý, thường xuyên đem nàng bé đánh chửi trút giận,  nàng bé cực   mắt, bởi  Võ Nghênh Nhi   sợ nàng , trong khóe mắt ánh mắt đều mang theo vài phần yếu đuối.
Nhìn thấy Võ Nghênh Nhi, trong lòng Bách Hợp một cơn tức  nổi lên, nàng mạnh mẽ đè xuống, gật gật đầu về phía Võ Nghênh Nhi: “Đưa đến cho .”