Tuy  trong lòng Bách Hợp cũng  phần cảm động, nhưng cũng   tại  nữa, nàng vẫn cảm thấy   bốc hỏa, chẳng    nổi giận :
“Chính là mở cửa hàng cho ngươi bán bánh đó, ngươi còn    bán?”
“Dạ  , nương tử mở cửa hàng là để cho  bán bánh. . . . . .” Tính tình Võ Đại Lang vẫn , vội   vài tiếng,   thấy bộ dạng Bách Hợp tức giận đến  hề nhẹ, vội giúp nàng châm  bồi sai: “Nương tử chớ tức giận, xin bớt giận, vi phu  sai  , nếu trong lòng nàng   ý thì đánh  hai cái cũng .” Võ Đại Lang  xong, Bách Hợp liền  nhịn  nở nụ ,  cũng   , nhưng  bộ dạng Bách Hợp  đến vui vẻ,  khỏi cũng  theo ‘hì hì’ hai tiếng, ngược  khiến cho Bách Hợp lật  khinh thường, rốt cuộc  giận nổi .
“Nếu  , thì liền mở tửu lâu, ngươi ở trong tiệm bán bánh,  ở đằng   một ít thức ăn.” Bách Hợp   như , Võ Đại Lang liền  chút ngạc nhiên liếc mắt  nàng một cái: “Cũng  từng  nương tử ngoại trừ  gảy tỳ bà giỏi, còn  kém nữ nhân ở bên ngoài,  thể nấu cơm, là vi phu ba đời tu luyện  phúc khí.” Hắn  chút do dự, liếc mắt  nữ nhi một cái, cố lấy dũng khí nhiều , mới nhỏ giọng : “Bây giờ Nghênh Nhi cũng  còn nhỏ tuổi nữa,   nàng   nương tử  sinh, nhưng đó là nữ nhi của , nương tử đại ân đại đức, nếu như  thể dạy nàng những thứ khác, để   nàng xuất giá  cái tay nghề ăn mặc  lo,   nhà chồng ghét bỏ, vi phu cho dù   trâu  ngựa cho nương tử, cũng sẽ .”
Võ Nghênh Nhi vốn  đắc tội Bách Hợp ở chỗ nào, tuy    nàng chắc chắn cực kỳ ngứa mắt cha con Võ Đại Lang, nhưng suy cho cùng, cha con Võ Đại Lang cũng  đắc tội nàng ở chỗ nào cả, mặc dù  đó Võ Nghênh Nhi cũng luôn mặc Phan Kim Liên xoắn vặn, tuy Phan Kim Liên luôn  nàng    mắt, nhưng trong nhiệm vụ Võ Nghênh Nhi sống qua ngày    , hoặc là   ức h.i.ế.p nàng    cũng  liên quan đến nàng, nghĩ đến đây, Bách Hợp gật gật đầu: “Cũng chỉ tiện tay  thôi, dạy cũng , chẳng qua con đĩ nhỏ  chịu học thôi.”
Ngày  thái độ của nàng với Võ Nghênh Nhi cực kỳ  ,   đánh thì là mắng, hai ngày  xụ mặt  chuyện vài ngày thì Võ Nghênh Nhi  sợ đến độ thở cũng   , bây giờ trong miệng nàng mắng hai câu,  là  dạy, ngược  khiến cho trong lòng Võ Đại Lang  định hơn,   đầu liếc mắt  con gái một cái,  mặt lộ  vẻ vui mừng.
“Nếu  như thế, Nghênh Nhi còn  mau đến cảm ơn nương con.” Võ Nghênh Nhi còn  chút sợ hãi, nhưng Võ Đại Lang cũng   , nàng nhút nhát tiến lên cảm ơn, chuyện mua tửu lâu  liền cứ thế là xong.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-77-1huong-77-1.html.]
Tuy  chưởng quầy  định xong giá  bán, nhưng do  vội bán , nên   chuyện thương lượng với , giá cũng       đường thấp xuống, quả nhiên Bách Hợp  tốn thời gian cùng  thương lượng hai ngày, chưởng quỹ   vội vàng   thấy bạc ngay, bất đắc dĩ đành  dứt khoát bỏ   lẻ năm chỉ, trực tiếp bán tửu lâu   tay nàng với tám lượng bạc.
Bởi  đương gia  chủ bây giờ là Bách Hợp, tên Võ Đại Lang  tính cách cực kỳ dịu dàng,  cho dễ  một chút là ôn nhu săn sóc, nửa điểm tức giận cũng  ,  chuyện tùy nàng  chủ, nhưng  khó  một chút tên  chính là   trách nhiệm,  gánh lên nổi một sườn nhỏ của cái nhà , tửu lâu Bách Hợp  tên của chính nàng, lúc  nàng còn  chắc chắn tên sát thần Võ Tòng   tính cách như thế nào, nếu là nóng nảy hung bạo thì đến lúc đó một lời  hợp, chính  cũng   chỗ an   định.
Võ Đại Lang ngược  cực kỳ đồng ý, thứ nhất bạc vốn chính là Bách Hợp tìm Trương đại hộ mà , thứ hai  thật  là một   chăng  chớ(4),  đất  của   với  mà  đều như , chỉ cần  chút cơm để ăn,  kiện y phục để mặc,  liền cảm thấy mỹ mãn,  đòi hỏi đến những thứ khác nữa.
Được ngày nào  ngày , qua loa cho xong chuyện
Một khi mua   tửu lâu, chưởng quỹ  cũng  sớm thu thập xong hành lý, liền thuê xe ngựa  luôn trong đêm,  một nhà Bách Hợp dứt khoát chuyển  trong đó, các loại gia cụ cũng đều   sẵn, chẳng qua là thiếu cái chăn chút đồ vật mà thôi, may mà hiện giờ thời tiết cũng  quá lạnh, bởi  Bách Hợp chỉ để dư ba mươi xu để đề phòng, còn bao nhiêu bạc  bộ mua gạo với ít đồ vật.
Ngày đầu tiên tửu lâu  mở cửa đón khách, nàng chỉ sai Võ Đại Lang đem bột lên men,  cả đêm sai hai  Nghênh Nhi và Võ Đại Lang  ngừng lột tỏi rửa gừng, cũng lấy một ít hành lá cắt thành những đoạn dài ngắn khác  đặt ở một bên, sân nhỏ phía  còn mua hơn mười con gà nhỏ để nuôi, Bách Hợp sai Võ Đại Lang mang hai con lên đây, vốn  giết, nhưng  thấy vẻ mặt  đành lòng của , trong lòng phát hỏa, tự    xách lên  hung hăng đạp Võ Đại Lang một cái.
Đem hai con gà g.i.ế.c c.h.ế.t  hầm nhừ trong đêm, nước canh sánh , mùi thơm nồng của nồi hầm xông  mũi, những giọt mỡ vàng trôi nổi, nàng lấy mỡ , dự định để   nấu canh thì dùng,  sử dụng thêm những tinh chất khác nữa thì canh gà sẽ ngon hơn,  một đêm bận rộn như ,  hừng đông đại môn khách điếm rốt cuộc mở .
Buổi sáng trong tửu lâu chủ yếu bán cháo mì sợi và các kiểu bánh bột ngô, bánh bao tạm thời  kịp , chẳng qua chỉ mới sáng sớm  bán thức ăn ngược  khiến cho  nhiều  tò mò, một bát mì sợi  hai xu cũng  đắt, nếu  thêm một muôi thịt vụn thơm ngạt mũi, thì chỉ cần trả thêm một xu thôi, giá tiền vô cùng thỏa đáng,  nhiều  đều cam tâm tình nguyện trả thêm một xu, tay nghề khác Võ Đại Lang  , nhưng trình độ nhào bột vê mì cũng là hạng nhất, sợi mì   vô cùng mảnh, một buổi sáng    mà  nhiều  đến ăn, đợi đến khi mì sợi bán hết,  nhiều khách nhân vẫn lưu luyến   rời , Bách Hợp  tính  tiền lớn thu  , cuối cùng  hơn ba trăm xu.
“Lại  nhiều như thế?” Sau khi Võ Đại Lang  nàng tính toán,  phần  dám tin sờ sờ, hôm qua  đem bạc xài hơn phân nửa, mua gà vịt các loại,  ngờ  chỉ trong thời gian một buổi sáng mà thôi, thế nhưng  kiếm về  mấy trăm xu như .