“Đại thiện nhân   đó còn suýt chút nữa thượng vợ của ngươi kìa.” Bách Hợp  lạnh một tiếng, đưa bạc tới  mặt : “Cắn một cái?”
“Vì   là  cắn?” Võ Đại Lang thành thật hỏi một câu, nhưng vẫn nhận lấy bạc mà cắn một cái,  vui mừng đưa cho nàng : “Nhìn , quả nhiên là thật, Trương đại hộ  lừa .”
Người   lừa ,  liền vui vẻ giống như chiếm  một thứ cực , trong lòng Bách Hợp  khỏi  tia mệt mỏi,    chuyện, ý bảo  mang bạc đưa nàng.
Nàng  hỏi qua giá cả của huyện Dương Cốc, xấp xỉ với huyện Thanh Hà, nếu ba  bọn nàng  trong huyện Dương Cốc,  thể  kiếm chỗ ở , nhưng mà thuê nhà  cũng  , hiện giờ  bạc,  tiên nhất định  mua nhà, mua cái mặt tiền cửa hiệu sát đường, phía  coi như  mặt tiền cửa hiệu, phía  xem như phòng ở, cũng  cho việc buôn bán.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp siết chặt bạc trong tay hơn nữa, nếu   mua phòng ốc rộng rãi một chút, đặt mua thêm chút gia cụ(1),  mất  ít hơn sáu bảy lượng bạc, như  cũng  còn bao nhiêu, Võ Đại Lang  chẳng qua chỉ là loại bánh bột ngô bình thường, mùi vị cũng   ngon cho lắm, nhiều nhất chỉ  thể lấp cái bụng mà thôi, chẳng qua tay nghề  tuy  coi là giỏi, nhưng nguyên mẫu cũng  luyện  , bánh bột ngô  ăn  độ cứng cực  , nếu như nàng cho thêm nhân  bên trong,   nhiều loại bánh khác, ở đằng   chỉ  thể bán bánh, còn  thể bán một vài món ăn khác,  thể kiếm   ít bạc, phát   nhiều tài, nhưng chẳng qua cuộc sống cũng coi như bình  hơn.
Dụng cụ gia đình
Trong lòng Bách Hợp  quyết định chủ ý , liền một đêm luyện võ. Sáng sớm ngày thứ hai, Võ Đại Lang  nàng bó chân khó di chuyển,  lên đều đau buốt, liền cõng nàng đến  xe ngựa  sớm thuê xong, Võ Nghênh Nhi xách bao lớn bao nhỏ ,  thứ trong đó hơn phân nửa là của chính Phan Kim Liên. Hai cha con Võ Đại Lang nghèo đến độ kêu leng keng(2), hành lý cũng  nhiều. Cứ như  liền khởi hành.
Ý  nghèo đến chỉ  mấy đồng xu
Một đường  cũng  nhanh, chỉ mất nửa tháng   đến trong huyện Dương Cốc. Do   điểm dừng chân tạm thời, nên mấy   tiên tìm gian khách điếm nghỉ trọ, mặt khác Bách Hợp còn sai Võ Đại Lang mang theo bản  nàng   đường để tìm nhà ở. Hiện tại tuy mị lực của nàng giảm bớt  chút, nhưng dung mạo  kém hơn lúc , chỉ sợ dẫn tới một ít ong bướm, bởi   mặt che lụa mỏng, vốn bây giờ thời tiết nóng bức,  vài ngày chân  đau, mệt đến mức mỗi ngày Bách Hợp trở  khách điếm liền đem Võ Đại Lang  trút giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-77-tam-nguyen-cua-phan-kim-lien-5.html.]
Nhiệm vụ   tính tình nàng tồi cực độ. Hơi một tí  trở mặt, cũng may Võ Đại Lang  tính tình  đến mức giống như đống bột nhão, mặc nàng nhào nặn,   dù thế nào  nữa chút xíu oán giận cũng  , khi  Bách Hợp chửi mắng thậm tệ,  cũng chỉ  hì hì, đến cuối cùng ngược  Bách Hợp cũng  nhẫn tâm chửi  nữa.
Cũng   là  phận  định ,  là   như , mấy  tìm phòng ốc khắp cả huyện Dương Cốc đều  thấy bán, thuê đúng nhà Võ Đại Lang kiếp   thuê,  vị chưởng quầy của tửu lâu nhỏ định bán gia sản để hồi hương, nên mới định bụng thuận tiện bán tửu lâu .
Đó là một căn nhà bên ngoài là lầu gỗ hai tầng nhỏ. Phía   một tòa tiểu viện, ba gian nhà chính, do là tửu lâu, nên phòng bếp, bàn ghế, vân vân, đều trang  , chưởng quầy  khi mở cửa sinh ý   , bốn phía đều là  buôn bán nhỏ, món ăn của  giá cả chỉ  đắt một chút cũng    ăn. Lúc   nhiều đồ vật  nọ đều  sẵn, trong nội dung vở kịch ở trong đầu tòa tửu lâu  cuối cùng cũng  bán , nhưng đổi thành cửa hàng sa tanh, ngược   khiến   đến đây, sinh ý  tính là , nhưng cũng  thấy kém.
Bách Hợp  một lúc, ngược    động tâm.
Nguyên nhân chủ yếu chưởng quầy  bán là  đổi chút tiền tài hồi hương, cho nên đồ đạc gì cũng  cần, chẳng qua giá cả cũng đắt chút,  tầm tám lượng nửa tiền bạc(3), Bách Hợp tổng cộng   mới chỉ  mười lượng bắt chẹt từ chỗ Trương đại hộ, nhưng trong đó   nàng khoan  nửa tiền thuê xe ngựa cùng với mua mấy thứ để ăn  đường đến huyện Dương Cốc , hiện giờ chỉ còn chín lượng nửa tiền mà thôi, nếu  xài mất tám lượng nửa tiền nữa, thì cũng chỉ còn   một lượng bạc thôi.
1 lạng bạc = 1 lượng bạc = 1 cây bạc = 10 chỉ ~> nửa tiền bạc = nửa lượng bạc = 5 chỉ ~~ tương tự với vàngMột lượng bạc  tuy   vẻ nhiều, nhưng nếu như một nhà    mở tửu lâu   gì cả, thì ngược  đủ cho bọn họ ăn no uống đủ  chừng hơn một năm, nhưng nếu như  mở tửu lâu, nhiều nhất chống đỡ  đến hai tháng.
“Ta  mở một cái tửu lâu, nếu  thể mua   cũng , nhưng mà  sợ về  trong tay   bạc, cuộc sống sẽ chật vật.” Buổi tối khi Bách Hợp  về khách điếm,  chút mặt ủ mày chau  một câu, Võ Đại Lang đang trải giường chiếu  nàng và Nghênh Nhi, bởi vì cuộc sống cả nhà  dư dả, cho nên chỉ trả một phòng, Nghênh Nhi ngủ với Bách Hợp, Võ Đại Lang thì một  ghép mấy cái băng ghế dài  để  thể  giường. . . . . .
Nghe thấy lời  của Bách Hợp,   một tiếng: “Nương tử đừng lo, cùng lắm thì vi phu   bán bánh là , cũng  cần nương tử bận tâm lo nghĩ nhiều hơn. Vả  bạc vốn   của chúng , chẳng qua là  cơ duyên xảo hợp chiếm  mà thôi,  xài hết thì liền xài hết thôi.” Lời   là an ủi Bách Hợp, chứ cũng   ý  trách Bách Hợp tiêu tiền lung tung, ngược  là bằng lòng để tùy ý Bách Hợp xài hết, hết,    kiếm tiền.