Tuy rằng hiện giờ   nàng   còn cái loại mị lực câu hồn phách  như ngày xưa, nhưng bộ dáng   Phan Kim Liên vẫn vô cùng xuất chúng,   tia mị hoặc tinh thần , ngược   trưng  vẻ mặt xinh  thoạt  giống con gái nhà lành hơn  ít, Bách Hợp  thường xuyên trưng  bộ mặt lạnh nhạt, giống như   biểu cảm gì, bởi  lúc  tuy bởi vì do chân bước  khó khăn nên lảo đảo, nhưng rốt cuộc cũng   cái loại cảm giác lỗ mãng, ngược  hơn vài phần nghiêm túc.
“Tại  chỉ  hai món ăn ?” Võ Đại Lang vốn   đến đỡ lấy, nhưng  thoáng qua, liền hoảng sợ hô lên một tiếng, bên trong một chút cũng   gà  thịt bò mà   chờ,   của  phát cáu trong lòng  cũng , Võ Đại Lang  sợ khiến cho trong lòng Võ Tòng khó chịu, hơn nữa  khó khăn lắm mới gặp   , hiện giờ     tiền đồ, trong lòng  cao hứng,  khỏi cảm thấy thê tử  keo kiệt bủn xỉn,  mới hỏi một câu, Bách Hợp liền lạnh lùng  qua phía ,  lưng Võ Đại Lang tê rần, ha ha  gượng hai tiếng,  dám lên tiếng nữa,  mặt  vẫn mang theo vui mừng vẻ, một bộ dạng hài lòng.
“Mang lên ăn  , nếu  đủ, thì  phòng bếp  tiếp, ngươi cũng  xuống ăn một ít,  lúc bồi các vị thúc thúc.” Bách Hợp liếc mắt  Võ Tòng một cái,  hình cao lớn rắn chắc, Võ Đại Lang khi  lên còn  cao đến n.g.ự.c  khi , bộ dạng cũng mày rậm mắt to, vả     còn  một loại khí phách nam tử hán bưu hãn cực kỳ, Võ Đại Lang khí chất đáng khinh một chút cũng  bằng , cho nên khi Phan Kim Liên ở trong huyện Dương Cốc gặp  Võ Tòng dương cương mười phần, lúc  mới tâm tình say đắm tinh thần mê mẩn.
Chẳng qua Bách Hợp cũng  thích loại hán tử  thấy liền  bắp thịt chồng xoắn , hơn nữa   tại , chính nàng cũng  võ công, nhưng khi thấy Võ Tòng thì bản năng liền cảm thấy   oán hận cùng sợ hãi, bởi     cận, ngược   hận  thể cách xa một chút mới .
Võ Nhị Lang là theo chân chúng   nha môn mà tới, hiện giờ    tri huyện Dương Cốc bổ nhiệm  Đô đầu, bởi vì do tính tình  thẳng thắn  cừu tất báo,  thêm tên tuổi tay  tấc sắt đánh c.h.ế.t con hổ già, vô cùng   sùng bái, bởi  ở trong nhóm đồng nghiệp   tôn kính, nên lúc  dẫn theo  hai ba  cùng đến nơi .
“Võ Tòng  mắt Đại tẩu!” Từ khi  ở huyện Thanh Hà đánh c.h.ế.t   chạy trốn, thì đây là  đầu tiên cùng  trưởng Võ Đại Lang gặp , dĩ nhiên cũng  gặp Phan Kim Liên về  mới  Võ Đại Lang cưới, lúc   thấy Bách Hợp,  mặc dù  chút giật  Võ Đại Lang  cách nào  cưới  Bách Hợp giai nhân dung mạo sắc  hơn  như , nhưng  thấy Bách Hợp vẻ mặt lãnh đạm, tuy tướng mạo là một bộ diện mạo mềm mại đáng yêu tận xương, vả  khí chất tuyệt  lỗ mãng, trong lòng thật sự  hoài nghi, chỉ  dậy hướng phía Bách Hợp chắp tay, gọi một tiếng.
Những   theo  tới nơi  cũng  dậy theo, hướng phía Bách Hợp chắp tay, cùng lên tiếng gọi: “Đại tẩu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-78-1.html.]
“Mọi  đều là   cả,  cần  khách khí,  cần  khách khí.” Không đợi Bách Hợp mở miệng, Võ Đại Lang liền  ‘ha hả’ một tiếng hướng phía   bắt chuyện, Bách Hợp trở  khinh thường, liếc mắt trừng  một cái: “Ta còn  mở miệng , ai  ngươi tới xen  việc của  khác?”
“Dạ  , nương tử dạy !” Trước mặt  , Võ Đại Lang  Bách Hợp răn dạy cũng  giận, ngược  tính tình  gãi gãi đầu,   hai tiếng, vài tên nha dịch cũng  theo, bọn họ thấy Võ Đại Lang bộ mặt dữ tợn đáng khinh, mà Bách Hợp  là diện mạo xinh  động lòng , đều cảm thấy Võ Đại Lang  năng lực cưới  hiền thê bực  dĩ nhiên là vui mừng cực kỳ, dù sợ vợ cũng  quan tâm, ngược   cảm thấy hai vợ chồng    thú vị, Võ Tòng  mày rậm nhíu ,  lên tiếng.
Bách Hợp   một cái, đem khay đặt lên  bàn: “Lần đầu gặp thúc thúc, vốn nên rượu ngon thịt ngon hầu hạ, chỉ là bản   thai,  mấy món ăn  cảm thấy  khoẻ , còn mong lượng thứ.” Bách Hợp đối với  thể của chính  trong lòng đều hiểu rõ, tuy còn   xem đại phu, nhưng thật  nàng  nắm chắc, cảm thấy khối  thể    thai, chiếu trong trí nhớ mà suy đoán, tuy  nguyên chủ Phan Kim Liên cùng đám  Trương đại hộ thật sự  minh bạch, nhưng đến giờ ngược  vẫn  thật sự đến bước , chẳng qua chỉ là trêu đùa phong lưu mà thôi, đứa bé  tất nhiên  thể nghi ngờ là của Võ Đại Lang.
Võ Đại Lang   lời , cực kỳ vui mừng, tuổi   gần trung niên, nhưng mà  gối  chỉ  một đứa khuê nữ là Nghênh Nhi, trong lòng cũng    lo lắng   già    con chăm sóc  lúc lâm chung, lúc   thấy Bách Hợp mang thai thật sự là tin tức , thế nhưng nửa ngày vẫn  hồi thần, vẫn là Nghênh Nhi  thấy, vội vàng : “Mẫu   xuống nghỉ ngơi một chút,  thể tiếp tục bận bịu trong phòng bếp nữa.”
“Chẳng qua chỉ là mang thai đứa nhỏ, cũng    c.h.ế.t  sống, khẩn trương như   gì?” Bách Hợp quở trách Nghênh Nhi một câu, nhưng Võ Nghênh Nhi cũng  để ý, ngược  vẻ mặt đầy ý ,   tất nhiên là chúc mừng, Võ Tòng   lời , vẻ mặt hòa hoãn ,  đối với bộ dạng Bách Hợp  bởi vì mang thai liền vô cùng yếu ớt bốc đồng  là  ý, chỉ bởi vì nàng  khiển trách  trưởng mà sinh  vài phần khúc mắc lúc  cũng tự nhiên biến mất hơn phân nửa, hướng phía Bách Hợp chắp tay:
“Đại tẩu vì Võ gia mang thai con nối dòng, dĩ nhiên là một cái công lớn, Tòng ở đây kính Đại tẩu một ly.”
Nói xong lời ,  bưng bát rượu  mặt lên, ngửa đầu một phát uống hết, ngay cả mày cũng  nhăn một chút.