May mà lúc    vở kịch là thời điểm lúc Lục Bách Hợp rút tủy xương  thứ hai, còn  tới lúc hiến thận ở phía  câu chuyện.  cũng chỉ là như  mà thôi, lúc Bách Hợp  tỉnh  cũng là lúc cảm nhận  cơn đau đớn kịch liệt, như cũ  nhịn  ngược  hít  một  khí lạnh. Thân thể  hết sức khỏe mạnh nhưng  thể do hai  rút tủy xương rốt cuộc vẫn khiến  thể  ảnh hưởng, nhất là bản  cô tuổi còn nhỏ, trong tình huống còn  trổ mã xong mà , sự tổn thương tới  thể là  lớn.
Lần  cô  bỏ nhà   nhưng đúng lúc Lục Chấn Đào phát bệnh,   nữa  viện cần phẫu thuật nên cô  vợ chồng Nhà họ Lục bắt trở . Trên phương diện pháp luật, Bách Hợp     ai cho cô tự  ý kiến của , cha  cô chính là  giám hộ của cô. Trong mắt của  nhiều hàng xóm, cô là một đứa con nít phản ngịch, cổ quái    lời. Vợ chồng Nhà họ Lục bởi vì cô liên quan đến chuyện tính mạng của con trai nên chăm sóc cô  cẩn thận, mua cho cô  nhiều đồ ăn, thuốc bổ. Người ngoài  rõ tình hình thì coi đây là bằng chứng cho việc cha  cô thương yêu cô vì   ít  ngấm ngầm cho là Lục Bách Hợp   điều, lúc dạy dỗ con nhà  cũng luôn thích lấy Lục Bách Hợp  để so sánh. Rất nhiều  đều gọi cô là đứa trẻ bất hiếu, từ đứa trẻ ba tuổi đến  già đều . Một đứa trẻ mới bảy tuổi mà    dán đầy nhãn hiệu.
Bách Hợp hít sâu một , các cơ quan trong cơ thể hoạt động  kém nhưng việc hai  rút tủy xương  ảnh hưởng đến việc trổ mã của  thể nguyên chủ. Khi Bách Hợp mở mắt  liền  thấy một bên mặt đầy lãnh đạm của  Lục, ánh mắt của bà bây giờ đang rơi  giường bệnh bên cạnh. Trên giường bệnh đó là  trai của  thể , Lục Chấn Đào. Hắn mới  xong giải phẫu, sắc mặt  trắng bệch  gần như xanh. Trong trí nhớ thì lúc  Lục Thiên Hợp  mười một tuổi, đang  học.
Mà đây cũng là điều mà nguyên chủ  hâm mộ chị gái của . Cô  bảy tuổi, thật giống như là cô  thể vì  trai  ngừng hiến tặng nhưng cha  cô  quên mất là cô cũng cần  học. Nhìn những đứa trẻ   học, trong lòng cô chỉ  hết sức hâm mộ mà thôi. Khi Bách Hợp mở mắt , cha Lục liếc mắt  cô, ngay cả  đầu cũng  thèm. Mẹ Lục   đầu , sắc mặt hết sức khó coi. “Tỉnh là  . Bác sĩ   thể mày  ảnh hưởng một chút,  cả mày bệnh tình cũng   lúc nào sẽ phát tác,  khi tiến hành  phẫu thuật tới, mày  nhất giữ gìn  thể cho .”
Bà lạnh như băng  xong lời  thì trong lòng nguyên chủ sinh  một nỗi đau đớn. Bị chính cha   đối xử như , thật  thì trong lòng cô vẫn  khát vọng  thể nhận  một chút quan tâm của cha  . Bách Hợp cau mày. Lúc  tuổi cô vẫn còn nhỏ, còn cách lúc mười ba tuổi quyên thận vẫn còn mấy năm. Cô sẽ tranh thủ thời gian  chăm sóc thật   thể, cũng luyện tập võ công, ít nhất đến khi mười ba tuổi cũng   vợ chồng Nhà họ Lục định đoạt nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-91-1.html.]
Khi nghĩ tới đây, Bách Hợp khẽ lên tiếng: “Con  .”
Gần đây Lục Bách Hợp  hề ngoan ngoãn, thường xuyên gây  một ít chuyện. Vợ chồng nhà họ Lục vì bệnh tình của con trai  rối hết đầu óc, căn bản   tâm lực dư thừa  quản hai cô con gái. Lục Thiên Hợp ở trong nhà  cũng tựa như linh hồn. Cô ăn cơm   ăn cơm,  bệnh    bệnh, trừ việc cha Lục  Lục sẽ còn cho tiền học phí thì cô từ nhỏ  bắt đầu ăn cái gì thì tự   cái đấy. Mặc dù Lục Bách Hợp ăn cái gì sẽ  vợ chồng nhà họ Lục  chằm chằm nhưng bọn họ tất cả là vì con trai nên tình huống của hai chị em cũng  khác biệt lắm. Lục Bách Hợp    loạn lên,  ngoan ngoãn khiến cho trong lòng vợ chồng nhà họ Lục hết sức khó chịu.
Trong suy nghĩ của bọn họ, sinh  nhiều đứa trẻ đều an tĩnh, ngoan ngoãn, dẫu  nếu   vì  trai thì nó    cơ hội  tới thế giới , vợ chồng   cho nó sinh mạng thì nó cũng nên vì  trai mà cố gắng một chút.
Gần đây  Lục  Lục Bách Hợp  phiền   chút chán ghét  lúc   thấy con gái gần đây   lời giờ hiếm    điều. Mẹ Lục  chút bất ngờ  cô một cái, thấy sắc mặt cô ảm đạm, nghĩ đến bác sĩ  nếu như cô  chăm sóc  cho  thể thì về , khi  kế tiếp Lục Chấn Đào tái phát bệnh tình thì lúc rút tủy xương sẽ  ảnh hưởng. Trong lòng  Lục động một cái, bận bịu lấy thuốc , một bên rót nước đưa cho con gái:
“Mẹ và cha của con thật  thì cũng yêu con nhưng bệnh tình của  con  nghiêm trọng, con nên giúp  con một chút.” Sau khi khuyên con gái một câu, khi  Lục cho rằng đứa nhỏ  gần đây giống như đang ở thời kỳ phản nghịch, vốn tưởng rằng    thêm vài câu nữa thì nó mới  lọt thì Bách Hợp  nhẹ giọng : “Con . Con còn    học, con  bảy tuổi .”
Điều Lục Bách Hợp tiếc nuối nhất chính là cả đời      gì thuộc về ,   bạn bè,   cá tính, ngay đến cả việc ăn cái gì cũng  từng   chủ, đứa bé trai mà cô tự cho là yêu thích   cũng  Lục Thiên Hợp  , bộ phận   thể  thuộc về cô, xương tủy của cô cũng  thuộc về cô, đến lúc c.h.ế.t cũng   do ý định của cô. Lúc  Bách Hợp  thể bắt đầu nhiệm vụ từ lúc nguyên chủ bảy tuổi liền tự nhiên  cố gắng  thật .