Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào  mang ống thở ôxi, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập  mang theo mấy phần cảm giác khó chịu, mày chau , cả  gầy đến mức giống như da bọc xương .
“Còn tỉnh ,  cả?” Bách Hợp mỉm  gọi một câu, thiếu niên gầy gò đang nhắm chặt hai mắt  lúc  mới mở mắt . Con ngươi của   giống như là phủ một tấm màng trắng , chỉ theo bản năng trợn tròn mắt  chằm chằm Bách Hợp.
“Anh, em đến thăm  đây.” Bách Hợp  gọi một câu. Lúc  trong mắt Lục Chấn Đào mới dần dần  ánh sáng. Cậu  sắp c.h.ế.t . Bất kể là vết thương đau đớn  là sinh mệnh dần trôi  đều khiến cho cả   đau khổ vô cùng. Cậu thấy   đang  cạnh giường bệnh là em gái . Thật  Lục Chấn Đào  gần đây Bách Hợp  bỏ ,  cũng  cha  đều đang tìm cô. Có lúc Lục Chấn Đào cũng   trong lòng  nghĩ như thế nào. Cậu  cha  lấy  thể em gái  để cứu vãn tính mạng của . Có lúc  thấy đồng tình với Bách Hợp nhưng từ đầu đến cuối con  là ích kỷ,  ai   sống cả. Vì  mặc dù  cũng cảm thấy cha   như  là  đúng nhưng vẫn  thể mở miệng cự tuyệt . Dẫu  ông bà Lục  tất cả những điều  cũng là vì .
“Bách Hợp tới  ?” Lúc Lục Chấn Đào thấy em gái, trong mắt thoáng qua một tia hy vọng. Bác sĩ   nếu như bây giờ một  nữa  phẫu thuật đem thận của  cắt bỏ, ghép thận khác thì mặc dù  thể của  sẽ  tổn thương nhưng   thể đảm bảo tính mạng của   ít nhất nửa năm nữa. Lục Chấn Đào thực sự  từ bỏ  thế giới , nơi  cha  yêu thương ,   quan tâm ,  cho  tiếp tục sống tiếp. Cho dù là chỉ  thể   khác nhiều hơn vài  thì cũng là  .
Thấy  thần sắc trong mắt Lục Chấn Đào, nụ  bên khóe miệng Bách Hợp  nhịn  càng ngày càng lớn. Không nghĩ tới Lục Chấn Đào trong câu chuyện luôn mồm kêu   sống nữa thật  cũng chỉ là một kẻ ham sống sợ chết, nhát gan mà thôi. Anh     sống nhưng  thể mỗi chuyện   đơn giản cũng là  sống tiếp. Vào lúc , trong lòng Bách Hợp dâng lên một ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ Lục Chấn Đào   c.h.ế.t   thể là khi  tình trạng  thể   thể sống  nữa nên mới đầu độc c.h.ế.t Bách Hợp?
Dù  hành động của vợ chồng Lục gia cũng khiến cho    rằng  lẽ Bách Hợp sinh  chính là vì  cho nên   cho rằng Bách Hợp sống vì , một khi    sống  thì Bách Hợp cũng  còn ý nghĩa để tồn tại nữa,  khi gã c.h.ế.t còn  chôn theo cùng?
Bách Hợp càng nghĩ càng cảm thấy chuyện     khả năng. Trong nội dung câu chuyện,  khi Lục Chấn Đào  phẫu thuật ghép thận, bác sĩ  bệnh tình của gã chỉ chữa phần ngọn mà   là chữa tận gốc. Lục Bách Hợp  giúp gã hiến một quả thận   rút tủy xương hai .  bệnh tình của    càng ngày càng nghiêm trọng,nếu như đến lúc  thể hiến  nữa thì   sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-96-co-gai-lam-du-bi-7.html.]
Nếu như gã  chết, mặc dù Lục Bách Hợp thiếu một quả thận nhưng ít nhất vẫn  thể sống sót.  hết   tới  khác gã  để cho  em gái   một cơ hội sống sót, ngược  luôn miệng  vì giải trừ đau khổ của Bách Hợp mà g.i.ế.c cô. Nếu gã thật sự vĩ đại giống như lời gã    tự   c.h.ế.t  hoặc giúp đỡ  Bách Hợp mỗi khi cô thống khổ? Nếu như gã nguyện ý thì gã  thể  . Dù  bi kịch của cuộc đời Bách Hợp  thể  do Lục Chấn Đào mang .  gã sớm  , muộn  , hết   đến  khác  khi đến thời điểm gã  chẩn đoán nguy cơ tử vong thì bắt đầu hành động, hết sức ích kỷ.
Chính gã  rõ  thể chỉ sống   quá nửa năm nhưng gã vẫn hết   tới  khác  nỡ tìm đến cái chết. Lục Bách Hợp là một cô bé khỏe mạnh thì   thể từ bỏ ?
Bởi vì một vài nguyên nhân  mà bất kể ngoài miệng Lục Chấn Đào  chuyện dễ  như thế nào thì thật  cũng chỉ là một tiểu nhân dối trá vô sỉ mà thôi.
“Em  tới . Nghe  bệnh tình bây giờ của   hết sức nghiêm trọng, là em gái của  nên  tới đưa  đến cuối đoạn đường .” Lục Chấn Đào  thể  hiểu ý của cô nhưng   lời của Bách Hợp thì đôi lông mày màu sắc  nhạt của    nhíu , nhẹ nhàng : “Tiểu Hợp, thật  thì   nhất thiết  chết, chỉ cần em nguyện ý.”
Lúc  chuyện, mặc dù Lục Chấn Đào cố hết sức nhưng một đôi mắt ôn nhuận  chăm chú  Bách Hợp, ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng bất đắc dĩ, còn mơ hồ xen lẫn mấy phần khát vọng đối với sinh mạng cùng khẩn cầu, giống như ánh mắt của những con vật bé nhỏ,  khiến   yêu mến  dễ dàng khơi dậy tình thương của  trong suy nghĩ của nữ giới.  ánh mắt như  cũng  khiến cho Bách Hợp đau lòng, ngược  nụ  bên khóe miệng cô  càng sâu hơn.
Lục Chấn Đào  chút thất vọng khi thấy cô   biểu đạt thái độ với  bằng giọng  trìu mền mà ngược   trầm mặc   câu nào. Trong lòng Lục Chấn Đào  chút băn khoăn chắng qua là  thể đau đớn khiến cho một một câu một chữ    đều hết sức phí sức,mới   hai câu mà lúc   thở dốc lên.
“Anh cả,   hiểu nhầm . Em thật sự  đành lòng thấy  gặp đau khổ.” Bách Hợp  Lục Chấn Đào   liền mở miệng  một câu. Lời    khỏi miệng thì mắt Lục Chấn Đào sáng rực lên. Tiếp theo Bách Hợp mới mỉm  : “Cho nên em quyết định  đích  tiễn  một đoạn đường. Anh cả, em thật sự  đành lòng   cứ sống đau khổ như .” Cô cũng  để cho Lục Chấn Đào nếm thử mùi vị khổ sở của nguyên chủ, đưa  lá cờ vì  cho đối phương  căn bản  để cho nguyên chủ  cơ hội lựa chọn, cuối cùng chính là  khi c.h.ế.t tâm tình cũng   an bình.