Cậu Uông     rằng  chuyện  sớm  lan truyền  mạng, tự cho  là  thắng cuộc nhưng chỉ  vài ngày   vả  mặt. Không chỉ trưởng thôn của thôn họ Uông, mà ngay cả trưởng trấn cũng suýt  gia đình   cho tức điên. Thật vật vả chỗ bọn họ cũng  một   tiền đồ như thế, vì điều  mà ông  còn  cấp  khen ngợi. Ông  đang chuẩn  để qua năm mới đến thăm bọn họ, nhưng kết quả  xảy  chuyện như  ngay  mắt. Trưởng trấn  mắng trưởng thôn của thôn họ Uông một trận thê thảm,  trưởng thôn  mắng gia đình họ Uông một trận, giờ bọn họ  chỉ trích đến mức  dám  ngoài.
Thím hai Chu coi chuyện  như một trò  và kể cho Diêu Dao , “Thím   đứa con gái mà ông  đang quen  nhanh chóng  sang với  khác, ông  còn  phục  cam lòng, gọi  em đến nhà   đến dạy dỗ một trận, giờ ngày nào cũng ở nhà  lóc trách cha trách .”
Ông  chả  bản lĩnh gì, chỉ  hút m.á.u  khác,  hút  Uông Thư Lan, nên bắt đầu  phiền ba  .
Diêu Dao  thể tưởng tượng  gia đình họ Uông sẽ  một cái Tết ồn ào như thế nào,  cô xem chuyện  như khúc nhạc đệm  bỏ qua  đầu.
Càng gần đến Tết, trong thôn càng nhộn nhịp, gia đình Diêu Dao chỉ  một  cô, trưởng thôn mời cô đến nhà ông ăn Tết, nhưng thím hai Chu  chịu, kéo Diêu Dao về nhà, thương cô  phẫu thuật  viện, mỗi ngày đều cố gắng nấu ăn cho cô, đến mức  chất thức ăn thành một ngọn núi trong bát. Gia đình thím hai Chu đều là  chất phác, sợ cô khách khí nên liên tục gắp thức ăn cho cô,  đến giao thừa, Diêu Dao  cảm thấy mặt  tròn hơn một chút.
Ngày mùng 1, bọn họ   tế tổ tại từ đường,  lên núi thăm mộ bà nội Chu và Chu Vượng Xuân, còn tiếp đón đoàn  của trưởng trấn đến thăm, năm mới cũng gần như  qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-108-chi-gai-khong-de-choc-41.html.]
Nhìn thấy Diêu Dao sắp báo danh  Kinh Đại, thím hai Chu suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy  yên tâm, sợ cô nhỏ tuổi đường xa sẽ gặp chuyện, cũng sợ cô một   học,  khác thấy nhà cô    lớn sẽ coi thường cô, nên  do dự  nên  cùng  .
Lần  thì Diêu Dao  từ chối lòng  của thím Chu, thậm chí còn chủ động mời cả Cường Tử và Phương Phương cùng , nhưng  một điều, tất cả chi phí sẽ do cô chịu. Thím Chu dĩ nhiên   nhưng cuối cùng cũng  thể cãi  Diêu Dao. Ngoài Diêu Dao, bọn họ đều  từng đến Yến Thành, đặc biệt là Phương Phương cũng đang học lớp 11 như Diêu Dao,  một niềm khao khát tự nhiên với Yến Thành, đặc biệt là Kinh Đại. Nghe   thể đến Yến Thành và tham quan Kinh Đại, liền vui mừng nhảy cẫng lên.
Cả nhóm vui vẻ lên xe lửa, Phương Phương ríu rít bên cạnh Diêu Dao, hỏi bài thi của Kinh Đại  khó , hỏi cô xem   hy vọng thi  Yến Thành , Diêu Dao  tươi  chuyện với cô , đột nhiên điện thoại bên cạnh vang lên.
Mỗi bước mỗi xa
Người gửi tin nhắn là cô bé  đây  cạnh Diêu Dao ở căng tin.
Cô  và Khương Nhu An thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho Diêu Dao,  khi là hỏi về những bài   ,  khi là hỏi thăm tình hình,  khi là trò chuyện đơn thuần, mà   cô  gửi cho Diêu Dao một bức ảnh chụp màn hình.
Diêu Dao mở  xem, thấy ngay là bức ảnh chụp chung của Tưởng Điềm Điềm và Dương Tiêu, hai  đầu tựa     mật, kèm theo chú thích: Món quà Tết  nhất.
Diêu Dao nhướng mày, ôi chao.