“Phụ , phụ …”
“Phụ , tại hại con?”
“Mẫu của con đối xử với ? Con nhi tử của ? Tại tình nguyện cần Hà Cầu mà cần con?”
Trong giấc mơ, Hà Giác còn vô thức biện minh, cũng cách nào, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nham nhở đột nhiên tiến gần, bảy phần giống Từ Ngọc Dao và ba phần giống , Hà Giác dọa tỉnh dậy, một toát mồ hôi lạnh, khi mặt trắng bệch thiếu sức sống tắm rửa xong thì trời cũng sắp sáng, chỉ còn cách lê bước mệt mỏi dậy trực.
Khó khăn lắm một tách đặc một tách đặc giúp lấy tinh thần xử lý xong công việc, nhớ lời dặn của Hà mẫu, đành mang theo một đống thuốc và đồ ăn lên núi, đến chùa thì đúng lúc Diêu Dao và Vương thị đang ở chính điện lễ Phật, thì thôi, thì thể nào để Vương thị, một cữu mẫu ở chính điện bái Phật, còn là phụ ở trong viện nghỉ ngơi, chỉ thể chỉnh quần áo theo tăng nhân điện phía .
Đứa trẻ c.h.ế.t yểu, là đứa trẻ hại đến thể đời, oán khí càng lớn, ai mà thấy chỉ cần khơi dậy đến một chút oán khí của đứa trẻ khiến Hà Giác mệt mỏi như , giúp oan hồn giải tỏa oán khí sớm đầu thai vốn là trách nhiệm của nàng với chức trách là quỷ sai, cộng thêm nàng thực sự thương xót đứa trẻ , nên chỉ thấy nàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục lễ bái từng tượng Bồ Tát, dáng vẻ thành kính.
Chỉ là những lời lầm rầm nhỏ nhẹn trong miệng của nàng liên tục truyền tai Hà Giác đang theo ——
“Đứa trẻ khổ mệnh, nếu con thể đời giờ cũng sáu tuổi thể học , nếu thể con gọi một tiếng mẫu , sẽ vui đến mức nào…”
Mỗi bước mỗi xa
“Đều là của chúng , phụ mẫu bảo vệ con, đều là phụ mẫu với con…”
“Chỉ mong con thể đầu thai một gia đình , phụ mẫu nhân từ, tình thủ túc, cả đời trôi chảy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-11-nguyen-phoi-khong-de-choc-11.html.]
Hà Giác mà cảm thấy như gai ở lưng, như vật gì nghẹn ở cổ họng, nhưng cơn ác mộng đêm qua cho sợ hãi, ngay cả trong lòng hài lòng cũng dám, mặc dù cũng thể trách trời đất, cũng nhịn lạy dập đầu trong lòng khẩn cầu Bồ Tát tha cho .
Thoáng thấy bộ dáng của như , trong lòng Diêu Dao nhạo một tiếng, nhưng mặt hề biểu lộ, ngược tỏ vẻ lo lắng hỏi sắc mặt như , bảo gã sai vặt đỡ đến viện nghỉ ngơi một chút mới xuống núi, Hà Giác thì hận thể ngã đầu xuống ngủ, chỉ thể với Vương thị một câu thất lễ, mong tẩu tẩu đừng trách trong viện.
Hà Giác nghĩ trong chùa chắc chắn sẽ ngủ một giấc ngon, nhưng ngờ trong cơn nửa tỉnh nửa mê loáng thoáng thấy âm thanh của Vương thị và Diêu Dao ở trong sân——
“Cho nên nữ nhân sống , vẫn xem phu gia như thế nào, Hòa Duyệt công chúa xem, dáng dấp xinh , gia thế , Đế Hậu còn hận thể nâng niu nàng ở trong lòng bàn tay, nhưng gặp như , nếu thì lãng phí tuổi thanh xuân trong chùa …”
“Chỉ thể những đó cũng kết cục gì, Tôn Trạng Nguyên giờ mắt rõ nữa, tay thể những lời văn vẻ cẩm tú cũng lao động hàng ngày cho gần như phế , ôi còn Tôn mẫu nữa…”
“Nghe ngày nào cũng ở trong lao chửi rủa ngớt, chọc ai, cũng những nhốt đều chút liên quan đến việc , mấy hôm dạy dỗ đến mức thể dậy, vẫn nhờ kinh triệu doãn mời đại phu mới giữ mạng.”
Hà Giác ban đầu còn mơ màng, nhưng càng càng thấy kinh hãi.
Chuyện của Tôn Hạo Nhiên dĩ nhiên , lúc đó thấy đối phương dại dột vô cùng, chuẩn rõ ràng từ xuống , mà thể quản cả mẫu cùng thê tử của , nếu thì cũng đến nỗi đường đường là trạng nguyên lang thành như . Sau những việc còn tệ hơn Tôn Hạo Nhiên, trong lòng cũng lo lắng một thời gian, còn đặc biệt lấy chuyện của Tôn Hạo Nhiên ví dụ cho Hà mẫu và Bạch Như Huyên … Giờ đột nhiên thấy cái tên Tôn Hạo Nhiên, từ miệng Vương thị và Diêu Dao, khiến tim đập như sấm chứ?
Cảm giác buồn ngủ của Hà Giác lập tức tan biến, lật xuống giường sân ngoài, nhưng thấy bóng dáng của Vương thị và Diêu Dao, hỏi mới mới ngủ thì hai đến chỗ Hòa Duyệt công chúa.
Hà Giác càng sợ hãi hơn, xa xa về phía bức tượng Phật lóe lên kim quang, đây, đây là Phật tổ đang trừng phạt ?