Hoàng Lị Lị từ đầu đến cuối ăn cơm mà   một câu nào.
Tâm tư của Hoàng Lị Lị tinh tế hơn Trương Thiến, và với tư cách là một nạn nhân của bạo lực học đường  đây, Hoàng Lị Lị  hiểu cảm giác của một nạn nhân   gì sai mà   tất cả    hiểu.
Nếu theo lời Tưởng Điềm Điềm , cô  vốn  một gia đình phúc với ba  yêu thương,   trai quan tâm và  thầy cô, bạn bè trân trọng, nhưng vì sự xuất hiện của Diêu Dao mà  thứ đều  hủy hoại, thậm chí  và  trai   tù, bản  cũng  đưa sang nước ngoài. Chắc hẳn bất kỳ ai cũng sẽ sụp đổ tinh thần, nhưng  vẻ như cô  chỉ cảm thấy ấm ức và  cam lòng, đến đây thì  học, đến đây thì yêu đương, dường như những chuyện gần như  thể coi là nhà tan cửa nát   gây ảnh hưởng lớn đến cô .
Hoàng Lị Lị cảm thấy điều  thật vô lý.
Càng tiếp xúc với Tưởng Điềm Điềm càng cảm thấy  sự  hợp lý, bao gồm cả việc  , chị  nhạy bén nhận thấy khi Trương Thiến  “ đúng thì  sợ” thì Tưởng Điềm Điềm  vẻ  thoải mái thoáng qua. Nếu… nếu theo những gì  , Tưởng Điềm Điềm và gia đình cô  mới là những kẻ gây hại thì  chuyện đều  lý. Hoàng Lị Lị  ý nghĩ   cho hoảng sợ, chị  vô thức   tin, nếu  thì một kẻ gây hại  thể ung dung tự tại tự xưng là nạn nhân,  Tưởng Điềm Điềm sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tưởng Điềm Điềm căng thẳng ăn hết bữa, trở về phòng gọi điện cho Dương Tiêu và bắt đầu  lóc, “Sao bọn họ   ? Có  Chu Dao   gì  mạng ? Sao nó như con gián đánh hoài  c.h.ế.t , nó  hại    mới  lòng?” Giọng điệu tức giận   khác với vẻ dịu dàng  nãy  mặt Trương Thiến và Hoàng Lị Lị.
Dương Tiêu cũng cảm thấy phiền phức,    mới nhận cuộc gọi của  Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-116-chi-gai-khong-de-choc-49.html.]
Mẹ Dương  rằng Điền Siêu sẽ  giam giữ mười lăm ngày, vì  ba  Điền  chịu thua, cuối cùng chính ba của    tặng cho bọn họ một dự án trị giá hơn bốn mươi triệu để bịt miệng họ. Giờ đây,  ,  chuyện dường như  đến hồi kết, nhưng ba của      vẻ thật sự tức giận, tuyên bố rằng nếu còn   thì đừng trách ông   nhận . Dương Tiêu  miệng thì  tin, nhưng trong lòng  cảm thấy  yên.
Thật sự là quái lạ, một đứa hèn hạ quê mùa  khó xử lý như !
Dương Tiêu nhẹ nhàng dỗ dành Tưởng Điềm Điềm,    đang  cho cô    cho chính  , “Cậu yên tâm, nó  dám  bậy , nếu  thật sự sẽ ầm ĩ, chúng   thể kiện nó về tội phỉ báng, nó sẽ  thoát . Cậu cũng đừng tức giận, món nợ   nhất định sẽ tính rõ ràng với nó.”
Mỗi bước mỗi xa
Tưởng Điềm Điềm   rằng vấn đề hiện tại   là Diêu Dao  , mà là nếu những  xung quanh đều  những chuyện  đó thì ? Như  cô   du học chẳng  là vô ích ? Những điều Dương Tiêu   tiện  với Tưởng Điềm Điềm, còn Tưởng Điềm Điềm cũng  thể công khai trách móc Dương Tiêu vô dụng. Thấy  qua   mà   đến điểm chính, Tưởng Điềm Điềm chỉ  thể qua loa vài câu cúp điện thoại trong sự bực bội.
Mà  chuyện đúng như cô  lo lắng, sợ gì thì đến nấy.
Khi đến trường  thứ Hai, Tưởng Điềm Điềm phát hiện ánh mắt của các bạn trong lớp, đặc biệt là những  từ trong nước đến như cô , trở nên kỳ lạ. Cô  chỉ cảm thấy  mắt tối sầm ,  mà chỉ  một đêm     hết  chuyện?!
Cô    rằng vụ việc liên quan đến trường đại học hàng đầu là Kinh Đại,  báo cảnh sát, thêm  đó là phản ứng tích cực từ Kinh Đại,   quan tâm ngày càng tăng, đến mức những chuyện cũ của Diêu Dao vốn  lắng xuống   đào xới lên, chỉ cần tìm kiếm vài phút là  thể hiểu rõ  chuyện. Bọn họ  giống như Trương Thiến và Hoàng Lị Lị sống chung một mái nhà và   thành kiến, đương nhiên bọn họ sẽ tin  những thông tin từ truyền thông và thông báo chính thức.