Nghĩ đến    thăm tù nhân thấy con trai  sụt cân thấy rõ,  thấy  ông   , sắc mặt Tưởng Kiến tối sầm .   lúc , Tưởng Điềm Điềm chỉ nghĩ đến cách nào để   tù,  còn chú ý đến ông  đang nghĩ gì, thấy ông  mãi   gì,  khỏi thúc giục, “Ba, nếu   thì ba  tìm  Dương Tiêu , bà  ghét con, giờ con và Dương Tiêu cũng như  cả, nhà bọn họ  nhiều tiền,   bọn họ  cách?”
Mẹ Dương  cái  cái rắm gì mà giúp?
Bà  tìm luật sư đến, nhưng  khi luật sư hiểu rõ tình hình thì lập tức dội cho bà  một chậu nước lạnh,  rằng biên bản  đó của Dương Tiêu tương đương với việc  nhận tội, hơn nữa sự việc xảy   mắt  , cho dù bà  tìm luật sư nào cũng  thể biến  tội thành vô tội, giờ kết quả  nhất chỉ là thương lượng với bên công tố xem  thể vì thái độ nhận tội  mà  giảm án, cũng xem  thể nhận  sự tha thứ của nạn nhân  , điều  cũng  thể giúp giảm án.
Mẹ Dương chỉ cảm thấy trời sắp sập xuống, trong khi Dương Tiêu vẫn  năng    hổ, “Nếu   thì chúng  từ từ chờ đợi thôi,  khi bảo lãnh  ngoài bọn họ  kéo dài bao lâu thì kéo dài, nhà chúng      tiền, xem ai kiên trì hơn.”
Luật sư nhíu mày, “Cậu Dương,  cần nhắc nhở  một câu rằng, trong một vụ án với chứng cớ rõ ràng như , cho dù kháng cáo cũng  thể  đổi phán quyết, với  khi kháng cáo ,  vẫn  chấp hành án phạt, ngược , việc   nhận tội  thể  tăng mức án.”
Dương Tiêu còn  , nhưng    Dương tát một cái.
Mỗi bước mỗi xa
Đã xảy  chuyện lớn như , cho dù bà    giấu cũng  thể qua mặt  ba Dương, nhưng khi  chuyện, thái độ của ba Dương   lạnh nhạt, chỉ  một câu   thì buông tay  quan tâm, như thể  sắp  tù   là con trai . Mẹ Dương  sống cùng ông  nhiều năm,    hiểu rằng sự lạnh nhạt đó gần như đồng nghĩa với việc con traimình   từ bỏ  , nhưng cố tình, cố tình con trai bà   thật sự sắp  tù, thậm chí đến giờ  vẫn còn    tù  nghĩa là gì!
Lúc , Tưởng Kiến tìm đến, rõ ràng  thổi bùng  cơn giận dữ của  Dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-120-chi-gai-khong-de-choc-53.html.]
Nghe rõ ý định của Tưởng Kiến,  Dương cố nhịn   xông  cào cấu mặt ông , “Hai cha con các  đúng là    hổ, cô  khiến con trai   nông nỗi ,  còn  kịp tính sổ với cô , cô   còn   giúp đỡ. Con trai  ngu ngốc, nhưng    là  dễ  lừa,   cho ông ,  nhất ông về bảo con gái , để cô  nhận lấy trách nhiệm ở tòa án, nếu  con trai  gặp họa, các  cũng đừng mong thoát!”
Tưởng Kiến  tay  Dương gần như sắp chạm  mặt , cố nhịn đến mức gần như  thể chịu nổi. Ông   mới nhận tư vấn của luật sư, Tưởng Điềm Điềm tuy  thể thoát, nhưng cuối cùng cũng   tay, nếu bên nạn nhân sẵn lòng tha thứ,  thể vẫn còn cơ hội. Vì  ông  đến tìm  Dương, một phần là  lời Tưởng Điềm Điềm  xem nhà họ Dương  cách nào , phần khác cũng  cùng  Dương  tìm phụ  của nạn nhân, nếu  Dương sẵn lòng bỏ tiền,  thể  chuyện sẽ thuận lợi hơn.
Mẹ Dương tỉnh táo  cũng  chút động lòng, dù   đời  ai mà  yêu tiền? Chỉ cần tiền đến nơi, chuyện gì cũng  thể bàn.  bọn họ  ngờ rằng, ba của Emily là một thương gia trang sức nổi tiếng ở Ý, căn bản  thiếu tiền, nên khi   ý định của bọn họ,  đầu  báo cảnh sát.
Ngồi trong căng tin ăn cơm, Diêu Dao đang ăn  ăn dưa từ bờ đại dương bên .
Không ít bạn học cùng lớp với Tưởng Điềm Điềm ở  mạng tràn đầy căm phẫn, mô tả rõ ràng  bộ quá trình đánh ,  khi  truyền thông lan truyền  thu hút thêm nhiều lời chửi rủa,    Tưởng Điềm Điềm hại  cuối cùng cũng hại chính ,    Dương Tiêu tự phụ là bá vương, nhưng thực chất chỉ là tay sai của  khác,    ba  thất bại trong giáo dục sẽ  phản phệ.
Diêu Dao lướt màn hình một hồi, mới  thấy phán quyết của bọn Tưởng Điềm Điềm ở  cùng.
Dương Tiêu  buộc tội tấn công và gây thương tích,  phạt sáu năm,  khi mãn hạn sẽ  trục xuất.
Tưởng Điềm Điềm  buộc tội bắt nạt học đường,  phạt mười ba tháng,  khi mãn hạn cũng  trục xuất.
Cả  Dương và Tưởng Kiến cũng  bắt vì hối lộ phụ  nạn nhân.