Mẹ con bọn họ đến Kinh Đại  một ngày  việc,  cổng trường  nhiều sinh viên bận rộn ôm sách  qua  , nhiều nhóm bạn còn    thảo luận về nội dung bài học hôm nay hoặc những bài tập nhóm khó khăn. Mẹ Uông  một lúc mà  hiểu gì,   cổng trường khắc chữ Kinh Đại với khí thế hùng tráng, tự nhiên cảm thấy  rụt rè, đẩy nhẹ tay Uông Thư Lan ý bảo bà hỏi.
Uông Thư Lan gõ gõ  cửa sổ phòng bảo vệ, “Xin chào,  đến trường tìm con gái.”
Mỗi bước mỗi xa
Bác bảo vệ  ngẩng đầu lên, “Học viện nào, khoa nào, lớp nào?”
Uông Thư Lan mở miệng, nhưng bà    những điều đó, suy nghĩ một hồi mới nhớ   mạng  xem qua, mới ấp úng , “Khoa Luật, Diêu Dao.”
Bác bảo vệ ngẩng đầu  bà  với vẻ ngạc nhiên, “Khoa Luật? Khoa Luật của hệ nào? Năm nào? Diêu nào, Dao nào?”
Thấy bà  ấp úng   , ánh mắt bác bảo vệ trở nên cảnh giác, “Con gái của cô mà cô   học khoa nào?” Dù Kinh Đại chỉ là một trường, nhưng hàng ngày   nhiều    trong để phát quảng cáo hoặc  marketing, kể cả nhiều du khách cũng đến thử vận may xem    .
Uông Thư Lan  ánh mắt đó  cho  thoải mái, vội vàng giải thích rằng con gái  sống cùng  nên  nắm rõ tình hình,   Diêu Dao là học sinh lớp thiếu niên của Kinh Đại năm nay. Nghe đến lớp thiếu niên, sắc mặt bác bảo vệ  vẻ dịu , đẩy sổ đăng ký về phía bà  để bà  ghi ,  cho bà   chờ.
Lúc  đang là giờ lên lớp, mà lớp của Diêu Dao còn khá đông, ngoài giờ của giáo sư Chu còn  các môn chuyên ngành và lớp nhóm. Uông Thư Lan cảm nhận  cảm giác khi Diêu Dao  chờ ba giờ ở ga tàu  đó,  Uông   yên,  nhịn  mà lẩm bẩm, “Sao  thể bận đến mức   thời gian gặp mặt chứ,  thấy nó cố tình bỏ rơi chúng …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-124-chi-gai-khong-de-choc-57.html.]
Bác bảo vệ nhíu mày liếc  bọn họ, sinh viên Kinh Đại   ai  bận, ngay cả ăn cơm ở căng tin cũng chỉ  xong trong năm phút. Bác bảo vệ   ở đây nhiều năm, thấy  ít phụ  từ Yến Thành thỉnh thoảng đến gửi đồ ăn cho con,  thấy phụ  nào  thương con mà   những lời như .
Khó trách ngay cả con  học hệ nào khoa nào cũng  ,   vẻ   là   trách nhiệm.
Trong phòng bảo vệ còn  vài phụ  sống gần đây,  mua đồ xong thì chờ con về ăn cơm,  thấy câu  cũng  còn hứng thú trò chuyện như lúc  đến lớp thiếu niên. Uông Thư Lan đang suy nghĩ  thế nào để  hòa với Diêu Dao, còn  Uông thì  ngừng lầm bầm phàn nàn,  ai để ý ánh mắt của những  xung quanh dần trở nên  thích hợp
Chờ mãi đến khi mặt trời lặn,  thấy Diêu Dao cùng một nhóm bạn học từ xa  tới, Uông Thư Lan lập tức  dậy, “Dao Dao…”
Diêu Dao ôm một đống sách dày, thấy bọn họ thì biểu cảm  vui cũng  buồn, “Sao các   đến đây?”
Uông Thư Lan quen với việc lấy lòng Tưởng Kiến, nhưng  bao giờ nghĩ đến việc  lấy lòng cô con gái mà   từng coi trọng. Nghe câu , biểu cảm của bà   khỏi cứng , “Mẹ  con  giận , nhưng     sai,  đây   bỏ quên con,   sẽ  như  nữa. Mẹ đến Yến Thành   là để gặp con, con ở trường   ?”
Diêu Dao  chằm chằm  Uông Thư Lan và  Uông.
Kể từ khi Tưởng Kiến và Tưởng Điềm Điềm  lượt  bắt ở Mỹ, cô  nghĩ rằng Uông Thư Lan  tù sẽ  những tâm tư khác.
Bà  là  như , trong tình tiết gốc, Tưởng Điềm Điềm và Tưởng Minh Vũ khiến bà  sống thoải mái trong nhà họ Tưởng, bà   đạp lên con gái ruột của  để chiều chuộng hai  em đó. Giờ cả nhà họ Tưởng đều đang  tù,   tình hình sẽ  , bà  cũng  thể quên Tưởng Kiến và Tưởng Điềm Điềm để lấy lòng cô, chỉ cần ai  thể cho bà  cuộc sống thoải mái,  đó chính là con gái ngoan của bà .