Vì , sự xuất hiện của Uông Thư Lan khiến Diêu Dao bất ngờ.
Bao gồm cả việc hiện tại bà cố tình cổng trường những điều mặt khác, cũng chỉ là một kiểu đạo đức giả mà thôi, vì dù cũng bậc ba nào lầm, ngay cả khi ba thực sự sai, chỉ cần bọn họ cúi đầu xin thì hầu hết cũng cho rằng bọn họ đáng tha thứ, mà thường rằng bọn họ cũng chỉ là đầu ba nên phạm sai lầm là bình thường, như ai cũng đầu con .
Ôi, Diêu Dao sống bao lâu mà .
Diêu Dao cảm thấy con nên sự độ lượng, Uông Thư Lan hiền, cô lý do gì để cho bà cơ hội , câu , cô tỏ phối hợp, mặt hiện lên vẻ thụ sủng nhược kinh, “Thật ?”
Uông Thư Lan vui mừng, lập tức nắm lấy cơ hội, “Mẹ thể lừa con ? Con cũng là mang nặng đẻ đau mười tháng, đương nhiên cũng thương con, chỉ là đây suy nghĩ đến cảm xúc của chú Tưởng, còn nghĩ đến cảm xúc của mấy đứa em của con, ở giữa cũng khó xử, nghĩ đến con tính cách mạnh mẽ học giỏi nên tránh khỏi bỏ quên con…”
Nếu câu của Uông Thư Lan ở nơi khác thể sẽ gây sự đồng cảm, nhưng ở đây là Kinh Đại, dù là bạn học cùng Diêu Dao các phụ đang chờ ở phòng bảo vệ, khi câu đều khỏi vẻ kỳ lạ, đặc biệt là những rõ tình hình gia đình Diêu Dao, thấy Uông Thư Lan xưng từng câu từng chữ đều là ‘’, nghĩ đến hành động của cả nhà họ Tưởng bà nhẹ nhàng quy kết là do sự bỏ quên, trao đổi ánh mắt chỉ cảm thấy thật khó hết lời.
Cảm nhận ánh mắt đầy sự thương cảm từ xung quanh, Diêu Dao cúi đầu, “Con hiệu sách mua sách, lát nữa còn tiết tối, hai đường xa mệt nhọc về nghỉ ngơi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-125-chi-gai-khong-de-choc-58.html.]
Uông Thư Lan vẫn còn chìm đắm trong niềm vui vì Diêu Dao dễ dãi, nhận ánh mắt xung quanh, thấy câu thì thể bỏ lỡ cơ hội để phát triển tình cảm, lập tức sẽ cùng cô, Uông cũng vui vẻ theo, Diêu Dao từ chối, đến hiệu sách thì tự chọn sách, Uông Thư Lan thấy bộ là sách chuyên ngành về luật, còn vài cuốn bằng tiếng Anh, gì khác, chỉ đợi đến khi Diêu Dao thật vất vả chọn xong mới tỏ ý sẽ trả tiền.
Diêu Dao vẫn từ chối, nhưng khi Uông Thư Lan cầm điện thoại chuẩn thanh toán thì thấy hóa đơn đột nhiên mặt mày biến sắc, “Bao nhiêu? Mấy cuốn sách mà 3600?!”
Vì quá ngạc nhiên, giọng Uông Thư Lan nhỏ, vang lên trong hiệu sách yên tĩnh chói tai, mà bên cạnh Uông cũng ngay lập tức theo, “3600 mà mấy cuốn sách cướp luôn? Thật sự tưởng bằng vàng ? Bé Dao, lời bà ngoại, giờ mạng sách nào cũng , chúng mua mạng, thế nào lừa tiền ?”
Mỗi bước mỗi xa
Người thu ngân đang đợi quét mã thanh toán thấy câu mặt tối sầm , “Bà ơi, sách chuyên ngành và sách gốc nước ngoài ở cũng giá , hiệu sách bọn cháu mở bên cạnh Kinh Đại vài chục năm , bà đừng bừa, cháu gái bà học luật, tội phỉ báng là gì bà thể bảo cô xem.”
Mẹ Uông nghẹn , mặt mày lúc xanh lúc trắng, vô thức mở miệng chửi một câu, “Chỉ mấy cuốn sách mà mấy nghìn đồng, đây là học hành nuốt vàng , nhà ai nuôi nổi.”
Trong hiệu sách, hầu hết là sinh viên hoặc giảng viên của Kinh Đại, thấy câu đó, sắc mặt ai nấy đều khó coi. Uông Thư Lan cảm nhận rõ ánh mắt xung quanh thiện, bao gồm cả việc thấy Diêu Dao cũng nhíu mày, thậm chí còn lấy điện thoại , rõ ràng là định tự thanh toán. Uông Thư Lan chỉ còn cách cắn răng trả tiền, trong lòng vẫn an ủi bản rằng mất thì mới .
Chỉ là bà ngờ rằng, cái mất chỉ mới là khởi đầu.