Cha Khương vỗ đùi, “Cuối cùng nhà họ Khương cũng  một Văn Khúc tinh !” Vẻ mặt ông vui mừng hơn cả năm đó khi công ty lên sàn.
Cùng với sự phấn khởi của cha Khương, còn  tiếng kêu than của Khương Nhu An, “Trời ơi,   thiếu 1 điểm chứ!”
Cha Khương lườm con gái  một cái, đều tại con bé  thần thần bí bí, khiến ông cũng lo lắng theo,  hổ đến mức  dám  mặt bạn học, thầm nghĩ chỉ  một đứa con ruột  thôi, cuối cùng miễn cưỡng  đánh cho con bé  một cái.
Quay , cha Khương  Diêu Dao  tươi như hoa cúc, “Chú  An An ,  đây  ít    phiền cháu giúp đỡ ôn tập, dạy con bé những bài khó,   còn đặc biệt đến đây cùng con bé kiểm tra điểm, chú  cảm ơn cháu. Chú là  thô lỗ,   gì khác để biểu đạt, hè  cháu cứ ở nhà chú, chú sẽ sắp xếp  dẫn hai cháu  chơi, đến lúc khai giảng cũng cùng  đến trường.”
Diêu Dao lễ phép  lời cảm ơn, tiễn cha Khương lên lầu, qua một tầng lầu cũng  thể  thấy tiếng ông gọi điện báo tin vui, vẻ tự mãn đến nỗi  ai  còn tưởng ông  trở thành tỷ phú.
Khương Nhu An cũng thả lỏng thần kinh căng thẳng, vui vẻ kéo Diêu Dao từ việc chọn chuyên ngành  về những điều thú vị ở Kinh Đại,   về những nơi sẽ  chơi trong vài ngày tới, thậm chí còn vỗ n.g.ự.c  tất cả chi phí sẽ do cô, cô chủ nhà họ Khương  thanh toán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-132-chi-gai-khong-de-choc-65.html.]
Buổi tối, hai  chen chúc trong một cái chăn tiếp tục thì thầm, Khương Nhu An đột nhiên nhắc đến Dương Tiêu, “Dao,    Dương Tiêu  về nước  ?”
Thành phố Thượng Hải  lớn  lớn  nhỏ  nhỏ, mỗi tầng lớp chỉ  bấy nhiêu , qua  đương nhiên đều quen  , hơn nữa ba của cô  và ba Dương Tiêu cũng  quan hệ khá , nên mặc dù  khác   tình hình của Dương Tiêu, cô  cũng  chút thông tin. Nghĩ đến việc Dương Tiêu  thể căm ghét Diêu Dao, cô  còn đặc biệt hỏi ba  để  thêm chi tiết.
“Nghe  là ba của     tay giúp đỡ, theo ba   hình như  đạt  thỏa thuận gì đó với  Ý, nên bên đó  cấp giấy tha tội, thời gian giam giữ của Dương Tiêu từ sáu năm giảm xuống còn hai năm,  khi thao tác qua thao tác , chắc là tổng cộng chỉ  một năm tù  .”
Mỗi bước mỗi xa
Kỳ thật  đây Khương Nhu An  ấn tượng khá  về ba Dương Tiêu.
Theo lời ba cô  , trong việc  ăn còn khá trung thực,  dựa  chút danh tiếng mà kiêu ngạo,  coi là  bình thường trong giới . Việc Dương Tiêu  đưa  trường Nhất Trung cũng vì ba   cảm thấy ba  quá nuông chiều  ,  đưa    trường bình thường để rèn luyện tính cách.  theo cô , việc đưa một  thuộc tầng lớp đặc quyền  tầng lớp bình thường thì chẳng rèn luyện  tính cách gì cả,    thể để ai  mắt chứ,  lẽ ngay cả giáo viên cũng  để  mắt. Cô   tin, một hai   Dương Tiêu  chùi đ.í.t cho  , mà ba      chút nào.
Khương Nhu An ảm thấy gia đình    là  bình thường, “Dương Tiêu về nước thì về nước, nhưng cuộc sống chắc cũng  dễ dàng gì,    ba Dương Tiêu  đưa con riêng  nhà và công nhận quan hệ, Dương Tiêu và    còn gây ầm ĩ một trận, suýt nữa thì ly hôn, chắc giờ ai cũng   thời gian quản Dương Tiêu nữa.”