Diêu Dao nghĩ thầm,   thời gian quản,   thời gian quản thì càng dễ tìm đường chết.
Giống như  tin rằng Tưởng Điềm Điềm sẽ ở trại an dưỡng một thời gian  giác ngộ, Diêu Dao cũng  nghĩ rằng Dương Tiêu, một kẻ   ở trong tầng lớp đặc quyền lâu như thế vẫn luôn  coi  bình thường  gì, sẽ  một năm tù  bỗng dưng tỉnh ngộ,   cuộc đời. Mất quyền thừa kế thì  gì, Chu Dao còn mất cả mạng nữa, điều  mới chỉ là khởi đầu.
Và đúng như Diêu Dao nghĩ, lúc  Dương Tiêu đang ở biệt thự ngoại ô nổi giận đùng đùng.
“Đều là đồ khốn, đều là đồ khốn hết!”
Một năm trong tù để  dấu ấn  thể xóa nhòa  Dương Tiêu, thậm chí so với Tưởng Điềm Điềm, sự  đổi của Dương Tiêu còn lớn hơn.
Cậu   quen với việc vênh mặt hất hàm sai khiến  khác,  tù cũng  thể  đổi tính cách  mười mấy năm, miệng luôn  dùng tiền giải quyết  vấn đề, nhưng trong tù thì ai cũng là kẻ mạnh,  giống Tưởng Điềm Điềm  khi nếm trải   nhượng bộ mà trở nên ngoan ngoãn, Dương Tiêu thì  phục ai cả,  thể tưởng tượng     đánh đập thảm hại đến mức nào.
Thậm chí  vài  nếu   vì các cảnh sát lo sợ xảy  chuyện lớn mà chạy đến ngăn cản,   Dương Tiêu  sống sót  khỏi tù   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-de-choc/chuong-133-chi-gai-khong-de-choc-66.html.]
Ra tù, Dương Tiêu càng trở nên bạo lực và nhạy cảm, ngay cả  mặt cha Dương,  mà    đây còn  sợ, cũng vẫn hung hăng, “Một đứa con hoang cũng   thế , nó là cái gì chứ, đừng ép , nếu   ép đến mức điên lên,  sẽ g.i.ế.c nó!”
Mỗi bước mỗi xa
Cha Dương  thèm   , “Nếu mày  bản lĩnh đó thì cứ  , nhưng tao nhắc nhở mày một câu,   mày còn sẽ  sống dựa  nó, hiện giờ chọc giận nó   lợi cho mày, đừng đến lúc đó  đến cầu xin tao giúp mày, mày  mà, tao  chỉ  một đứa con trai, cũng  chỉ  một  nó.”
Dương Tiêu tức giận đá một cái ghế, “ sợ nó ? Một đứa con hoang chỉ  nuôi bên ngoài,  sợ nó?”
Nói xong, như  thái độ của cha Dương khiến   tức điên, “Nếu ông xem thường , tại   đưa  từ Mỹ về  gì,   để  c.h.ế.t ở Mỹ luôn cho xong? Thế chẳng  ông đỡ  lo lắng , dù  ông cũng  coi   gì, giờ  thêm đứa con hoang   càng  coi   gì nữa!” 
Cha Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt   chút nào ấm áp dành cho con trai, “Mày  thể vứt bỏ  đó, nhưng tao thì  thể.”
Nói , ông  ném cho một tài liệu, “Mày đúng là vô dụng, tao cũng thực sự  coi trọng mày, nhưng mày  đầu thai, đợi  chuyện lắng xuống chút thì  Nhật Bản học đại học,  nghiệp xong công ty  sẽ giao cho mày, tao sẽ giúp mày  giám đốc, một năm vài triệu   vấn đề, đủ để mày sống thoải mái ở Tân Thành.”
Cầm tài liệu, Dương Tiêu tức đến đỏ cả mắt, “Ông  đuổi   Tân Thành? Nhà họ Dương   phần của , ngay cả Thượng Hải cũng  cho  ở ?”
Cha Dương  chằm chằm   , “Tao  , tao  chỉ  một đứa con trai, cũng  chỉ  nó, đừng thách thức sự kiên nhẫn cuối cùng của tao, nếu  thì mày  tính khí của tao  đấy.”